Chương 346: Năng Lực Của Đan Binh
“Có thể loại bỏ hoàn toàn những yếu tố liên quan tới linh hồn, ảnh hưởng bởi vật ô nhiễm mạnh hay vật ký sinh... Hắn thi triển được năng lực đó bằng chính mình.”
Nhìn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của giáo sư Bạch, bộ trưởng Thẩm ngẩn người.
Nhưng ông không nói gì thêm, Tửu Quỷ là người đáng tin cậy. Trong bộ phận dọn dẹp, lời nói của cô ấy rất có trọng lượng.
“Còn năng lực của hắn thì...”
Giáo sư Bạch hơi ngừng một chút mới nói tiếp:
“Có thể chắc chắn rằng, quả thật hắn không chỉ có một loại năng lực là hệ người nhện.”
“Căn cứ vào tài liệu trước mắt thì... Hắn có thể khống chế được cơ thể, nâng cao khả năng linh hoạt, cảm ứng. Thậm chí là hồi phục vết thương giống một dị biến giả hệ nhện. Hắn có thể trực tiếp “nhìn thấy” quái vật tinh thần, dùng tay không xé nát quái vật tinh thần, truy tìm tung tích đoàn kỵ sĩ ở khoảng cách xa. Mặt khác, hắn thậm chí còn có thể phá huỷ lựu đạn ô nhiễm tinh thần bằng một cách mà chúng ta không biết, ra vào trấn nhỏ Khai Tâm một cách an toàn... Điểm mấu chốt nhất là, hắn có thể bỏ qua hai quái vật tinh thần, tập trung vào chủ mưu đứng sau. Đồng thời phân tích được nguyên nhân vì sao chủ mưu đằng sau lại phái hai con quái vật tới để tập kích Tửu Quỷ.”
Trong phòng hội nghị, mọi người đều nhíu mày, đây mới là điểm khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Khi nghiên cứu dị biến giả, họ vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm quy luật bên trong sự hỗn loạn.
Nhưng bây giờ, họ không thấy bất cứ mối liên kết nào, chỉ thấy đau đầu nhức óc mà thôi.
Nhưng lúc này, chỉ riêng giáo sư Bạch dần sáng tỏ, ông nhẹ giọng nói:
“Căn cứ vào tài liệu, mỗi một hành vi của Đan Binh đều nói lên rằng năng lực của hắn rất thỗn loạn, phức tạp, không giống với năng lực mấu chốt của những dị biến giả khác. Chúng ta hoài nghi điều này, nhưng thật ra, có lẽ là vì trước đó chúng ta đi nhầm phương hướng... Ta nghi ngờ rằng, năng lực của Đan Binh không phải hệ nhện, mà là...”
Giáo sư Bạch hơi ngừng lại một chút, ánh mắt ông nhìn về phía ba người còn lại, nói ra đáp án:
“.... hắn không có năng lực!”
…
“Không có năng lực sao?”
Ngài Tô và bộ trưởng Thẩm đều nhíu mày, vô thức ngẩng đầu lên.
Miệng Trần Tinh há thành chữ “O”.
Một học giả xuất sắc như giáo sư Bạch nói ra lời nói hoang đường như vậy thật khiến mọi người cảm thấy thật không tưởng tượng nổi. Ngay cả một dị biến giả mạnh mẽ như Đan Binh cũng bị xem như không có năng lực, thì những dị biến giả cấp B, cấp C khác bị coi là gì đây?
“Không sai. Nhưng ‘không sở hữu năng lực’ theo ý của ta khác với cách các ngươi đang hiểu.”
Giáo sư Bạch trầm giọng nói:
“Chúng ta có thể xem lại tư liệu lúc đầu, khi Đan Binh là kẻ bị giám sát số 13 của thành phố vệ tinh số 2.”
“Lúc đó, hệ thống phòng chống ô nhiễm tinh thần của thành phố Thanh Cảng đoán được rằng có dị biến giả sống trong thành phố vệ tinh số 2. Vì thế, chúng ta đã quan sát thật lâu, sau đó, Trần Tinh tự mình tới đó, chỉ vì muốn khám phá năng lực và mức độ rủi ro mất khống chế của hắn…”
“Thế nhưng, tới khi sức mạnh tinh thần đã đủ mạnh để hắn có thể dùng niệm lực quăng một cái bàn đi, chúng ta vẫn chưa biết được rốt cuộc hắn mang năng lực gì.”
“Cho tới sau này, trong sự kiện ô nhiễm tinh thần ở quán cà phê trên đường, hắn co giãn cơ thể, dùng năng lực hệ nhện để giải quyết con quái vật tinh thần kia, chúng ta mới xác định được hệ năng lực của hắn.”
“Nhưng sau đó, chúng ta lại phát hiện ra rằng, hắn có rất nhiều hành động không phù hợp với đặc tính riêng của hệ Nhện…”
“Bao gồm cả chính hắn, hắn từng nói mình mượn năng lực này của một người em gái mà chúng ta không nhìn thấy.”
“Chúng ta cảm thấy khó hiểu, thậm chí cho rằng hắn ta bị đa nhân cách, sau đó nâng cao mức độ rủi ro mất khống chế của hắn.”
Giáo sư Bạch nói rồi nhíu mày:
“Nhưng ngộ nhỡ lời hắn nói là thật thì sao?”
Bộ trưởng Thẩm, ngài Tô và Trần Tinh đều nghiêm túc lắng nghe giáo sư Bạch nói, nhưng càng nghe càng thấy mù mờ.
Bộ trưởng Thẩm không nhịn được, đập tay vào tài liệu:
“Người vừa mới nói rằng Tửu Quỷ cũng chắc chắn hắn không có “người nhà” gì đó cơ mà!”
“Có lẽ, phương thức tồn tại hay khái niệm “người nhà” của hắn không giống với cách chúng ta nghĩ.”
Giáo sư Bạch hít thở sâu một hơi, giọng nói trở nên nặng nề hơn rồi giải thích:
“Khi hệ thống năng lực hiện nay không thể giải thích một sự việc thì rất có thể là do tầm nhìn của chúng ta đã trở nên hạn hẹp do giới hạn về kinh nghiệm và nhận thức. Dù sao, tất cả hệ thống năng lực đều do chúng ta phát hiện và tổng hợp ra. Nói cách khác, chuyện này thuộc phạm vi kinh nghiệm, mà kinh nghiệm lại tạo thành một khung sườn có sẵn, hạn chế chúng ta tiếp thu những tri thức mới.”
“Cho nên, ngay lúc này, chúng ta hãy thử mở rộng tầm mắt, có lẽ sự việc sẽ trở nên dễ hiểu hơn phần nào.”
“Ta đã dựa vào lập luận này để tiến hành suy đoán, đánh giá năng lực của Đan Binh.”
Giáo sư Bạch tiết lộ đáp án:
“Ta phát hiện, sau khi thay đổi cách suy nghĩ thì năng lực của Đan Binh không còn phức tạp nữa. Thậm chí phải nói là vô cùng đơn giản.”