Chương 347: Suy Đoán
Giáo sư Bạch ngừng một lát mới nói tiếp:
“Hắn chỉ có cường độ tinh thần to chứ không sở hữu phương hướng năng lực cụ thể.”
Giáo sư Bạch nói tới đây, Trần Tinh cố gắng lắm mới theo kịp, còn bộ trưởng Thẩm thì không biết có bắt kịp hay không.
Vẻ mặt ngài Tô trở nên vô cùng mù mờ.
“Những suy đoán này có thể giải thích vì sao Đan Binh giải quyết được quả lựu đạn tinh thần ở dưới tường Nam kia.”
“Khi quả lựu đạn ô nhiễm tạo ra một con quái vật tinh thần có thể tự huỷ và bóp méo mọi vật xung quanh nó bất cứ lúc nào, chỉ có người sở hữu tinh thần lực cao hơn…. ít nhất phải gấp đôi nó…. mới có thể bao phủ và hoá giải sức mạnh của nó.”
“Tương tự, chúng ta có thể giải thích được vì sao Đan Binh có thể dựa vào hai con quái vật tinh thần này để nhắm vào chủ nhân đằng sau của chúng nó.”
“Vì…. nếu hai con quái vật tinh thần này bị sai bảo tập kích Đan Binh và Tửu Quỷ, trên người chúng sẽ có thông tin liên quan tới chủ mưu đứng sau màn, và cả mệnh lệnh tập kích do chủ mưu đưa ra.”
“Như vậy, giả sử cường độ tinh thần đủ mạnh để bao phủ lên hai con quái vật tinh thần này…. Hai con quái vật này có cường độ tinh thần trên 1000, nhưng qua kiểm tra sơ bộ thì chưa tới 2000, nếu bao phủ được quả lựu đạn tinh thần kia thì cũng có thể bao phủ được chúng…. Đan Binh tìm được mệnh lệnh từ chỗ hai con quái vật, nên sau đó chúng ta mới có được đáp án!”
“Chuyện này…”
Khi giáo sư Bạch nói ra đáp án này, Trần Tinh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thậm chí cô còn không suy nghĩ sâu hơn về chuyện này, chỉ vô thức hỏi:
“Nếu như hắn thật sự làm được như vậy thì cường độ tinh thần của hắn phải cao tới mức nào nữa đây?”
Bộ trưởng Thẩm trầm mặt:
“Từ khi ta nhận được thông báo rằng ở dưới tường Nam thành phố vệ tinh số 2 xuất hiện con quái vật tinh thần kia thì ít nhất…. cường độ phải từ 4000 trở lên. Theo ngươi nói, nếu cường độ tinh thần của Đan Binh đủ cao để bao trùm lên quả lựu đạn thì cường độ tinh thần của hắn…”
Ông ta không nói thêm về con số đằng sau, Trần Tinh cũng không nói.
Nhưng ngài Tô tính nhẩm rồi nói:
“Nếu nhân bội số lên thì phải gần mười nghìn sao?”
Dường như bộ trưởng Thẩm và Trần Tinh run lên vì mấy con số này.
Giáo sư Bạch mỉm cười lắc đầu, nói:
“Cho tới nay, chưa có sinh vật hình người nào có thể tiếp nhận mười nghìn, hoặc là gần mười nghìn lượng cấp tinh thần.”
“Đan Binh cũng không thể.”
“Cho nên, các ngươi không cần phải lo lắng. Căn cứ vào báo cáo lúc đó, trước khi Đan Binh dọn dẹp con quái vật tinh thần thì hắn đã đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt rồi. Cho nên, rất có thể hắn đã làm suy yếu con quái vật kia trước rồi mới bao phủ lên nó.”
“Nếu tính toán như vậy, thì ta dự đoán rằng con số khoảng 4000 đến 6000 khá thích hợp.”
Phòng họp trở nên yên ắng, trong chốc lát, không ai phản bác hay đáp lại lời của giáo sư Bạch.
Mà giáo sư Bạch lại mỉm cười, nói tiếp ra suy luận của mình:
“Sau khi các ngươi đã tiếp thu giả thiết rằng hắn sở hữu cường độ tinh thần to lớn, ta mới có thể giải thích suy luận của mình cho các ngươi hiểu được.”
“Để dễ hiểu thì các ngươi có thể coi Đan Binh là một nguồn ô nhiễm.”
“Một nguồn ô nhiễm cực kỳ mạnh mẽ.”
“Thế nhưng, hắn là một nguồn ô nhiễm không lây truyền…. giống như nước lọc thì không thể dẫn điện vậy.”
Ba người bộ trưởng Thẩm, Trần Tinh và ngài Tô ôm một bụng nghi vấn, nhưng họ đều kiên nhẫn lắng nghe, không hề ngắt lời.
Giáo sư Bạch nói tiếp:
“Vì hắn không có năng lực, cho nên hắn chỉ sở hữu những đặc tính như biến dạng, nhận biết, bắt chước…. nhờ vào sức mạnh tinh thần của mình.”
“Mà nhờ đó, vào một số thời điểm cần thiết, hắn có thể phân tích, tái tạo một số năng lực dựa vào cường độ tinh thần to lớn của mình.”
“Đương nhiên, trong điều kiện hắn phải rất thông thạo những năng lực ấy thì mới làm được.”
Giọng nói vẫn vang lên trong phòng họp, ba người bộ trưởng Thẩm, Trần Tinh và ngài Tô không hề chen lời vào.
Giáo sư Bạch khẽ thở dài:
“Từ đây cũng có thể giải thích vì sao hắn lại có ba ‘người nhà’.”
“Hắn không mắc bệnh đa nhân cách, cũng không có người nhà.”
Giáo sư Bạch mỉm cười nhìn mọi người, nói ra suy đoán của mình:
“Ta nghi ngờ rằng, trong giai đoạn thức tỉnh năng lực, hắn đã từng gặp ba người như vậy, hoặc phải nói là…. ba loại năng lực.”
“Chúng ta đều biết hắn có liên quan tới phòng thí nghiệm chạy trốn, nhưng không biết cụ thể hắn đã trải qua việc gì.”
“Nếu để ta đoán thì trong thí nghiệm, hắn đã gặp ba người đó. Vì một nguyên nhân nào đó, hắn dùng sức mạnh tinh thần to lớn của bản thân mình để bắt chước và tái tạo ra ba loại năng lực. Những năng lực được lưu giữ lại đó có tính chất khác với sức mạnh tinh thần của hắn, nhưng chúng có cùng một nguồn gốc, cho nên hắn biết rõ và thông thạo, cơ mà năng lực lại không thuộc về chính bản thân hắn…”
“Điều này giống như một diễn viên đóng vai một nhân vật khác vậy. Đối với bản thân hắn, nhân vật đó phải để lại ấn tượng rất sâu sắc, hắn phải dành ra rất nhiều tâm huyết.”
“Nhân vật này vừa là hắn, lại vừa không phải hắn, chỉ là hắn dựa vào bản thân mình để tái tạo nên.”