Chương 359: Gặp Mặt
“Được rồi được rồi, không có chuyện gì đâu, đừng ảnh hưởng đến công việc của mọi người, chúng ta vào văn phòng nói chuyện…”
Vị Phó tổng giám đốc Tiêu trẻ tuổi kia vội vàng vẫy vẫy tay với mọi người trong văn phòng. Đôi mắt dưới chiếc kính râm quét nhìn phòng làm việc một lượt. Cuối cùng dừng lại trên người Lục Tân. Tuy nhiên, hắn không nói gì, mà tiếp tục mỉm cười rồi một trước một sau bước vào văn phòng với Chủ nhiệm Lưu. Đến lúc này, các đồng nghiệp xung quanh vẫn chưa hết ngạc nhiên và xúc động, đang ngây ngốc nhìn theo.
Rất nhiều người đang lén nhìn về phía Lục Tân.
Tin đồn về trong bữa tiệc ngày hôm qua đã lan truyền khá rộng, không biết Lục Tân đã nói chuyện gì mà khiến Phó tổng giám đốc Tiêu sợ hãi đến mức lập tức ngã dưới đất.
Bây giờ có rất nhiều người đang cho rằng bối cảnh xã hội đen của Lục Tân còn lớn hơn cả Phó tổng giám đốc Tiêu.
“Tiểu..... Tiểu Lục…”
Chẳng mấy chốc, mọi người đã thấy Chủ nhiệm bước ra với vẻ mặt hết sức lo lắng, sau đó, trước ánh mắt của các đồng nghiệp trong toàn văn phòng, ông ta chạy thật nhanh tới trước mặt Lục Tân, đến nỗi khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi:
“Phó tổng giám đốc Tiêu..... Muốn gặp ngươi…”
Rất nhiều người xung quanh đang dựng tai lên, đồng loạt đổ dồn sự chú ý về phía này.
Tuy nhiên, họvẫn không ngừng bận rộn với công việc của mình, một số thì đánh máy, một số thì nhanh chóng chỉnh lý tài liệu, thắt lưng duỗi thẳng tắp.
“Gặp ta ư?”
Nghe xong câu này, Lục Tân cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hôm qua Lục Tân vừa nhắc nhở hắn, hôm nay hắn đã đột ngột đến công ty, còn chỉ đích danh muốn gặp Lục Tân, rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?
Nhớ đến sở thích đặc biệt của Phó tổng giám đốc Tiêu này, Lục Tân bèn nghiêm túc suy ngẫm.
Chuyện của tên sát nhân biến thái không thuộc phạm vi quản lý của bộ phận của mình, không cần phải gọi em gái đến.
Cho nên…Lục Tân đã có chủ ý, trước mặt chủ nhiệm, hắn lấy khẩu súng lục ra, kiểm tra đạn bên trong rồi lắp trở lại.
Sau đó bình tĩnh nói với Chủ nhiệm:
“Đi thôi!”
…
Hai chân chủ nhiệm mềm nhũn, nhìn Lục Tân bình tĩnh đứng dậy rồi đi về phía văn phòng.
Hắn muốn la lên một tiếng, kêu phó tổng giám đốc mau chạy đi, nhưng hắn không dám.
Hắn muốn xông đến đẩy ngã Lục Tân xuống đất để lập công với phó tổng giám đốc, nhưng hắn không dám.
Cuối cùng, hắn chỉ run rẩy nhìn Lục Tân đi đến cửa phòng làm việc, gõ cửa rồi đi vào. Khi cửa phòng làm việc lặng lẽ đóng lại, hắn dùng hết sức lực, cố gắng quay người lại nhìn người đồng nghiệp:
“Tiểu Doãn, ta nghe nói ngươi có người thân đang sống rất tốt ở quê đúng không? Nông thôn bây giờ không còn tội phạm đầy đường như trước đúng không? Bây giờ về quê làm việc có được trả bảo hiểm xã hội? Có được mua nhà không?
Khi Lục Tân bước vào, hắn thấy phó tổng giám đốc đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, kính râm trên mặt hắn cũng không có tháo xuống, cũng không có đụng tới ly trà đang đặt bên cạnh mà đang nâng hai tay vuốt mặt. Khi nghe thấy tiếng Lục Tân đi vào, hắn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác dưới kính râm liếc nhìn Lục Tân.
“Chào phó tổng giám đốc.”
Lục Tân chào hắn, sau đó nhìn xung quanh rồi ngồi xuống đối diện ghế sofa.
Mặc dù phó tổng giám đốc không biết thằng nhóc nguy hiểm này gọi hắn qua để làm gì, có khi nào đối phương thấy không ổn liền cho hắn ăn đạn không. Nhưng hiện giờ nhìn Lục Tân không có chút ác ý nào, vẫn chào hỏi lịch sự, đối xử tôn trọng với người lãnh đạo như hắn..
“Ngươi là Lục Tân?”
Phó tổng giám đốc nhìn chằm chằm Lục Tân không dời mắt, sau đó chậm rãi nói:
“Ta có điều tra ngươi, công ty của ngươi hiện tại hoạt động rất tốt, hình như cũng có chút nổi tiếng. Thư ký của cha ta từng có gọi điện cho bộ phận chuyên môn, muốn giao cho ngươi một hạng mục, chỉ là ta không biết vì sao hắn lại làm vậy…Ngươi đã ở làm việc cho công ty này hơn ba năm, cũng vài lần nhận danh hiệu nhân viên gương mẫu."
“Nhưng ta nghe nói, lần trước khi đi ký hợp đồng kinh doanh vận tải, ngươi đánh nhau với người ta, còn nổ súng nữa?
Lục Tân ngồi nghe hắn nói từng chút một, khẽ nhíu mày. Sau đó hắn gật đầu:
"Vâng."
Vị phó tổng giám đốc dường như không ngờ rằng hắn lại thẳng thắn đáp như vậy, không biết nên nói tiếp như thế nào. Hắn im lặng một chút rồi nói:
“Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lục Tân để ý thấy đôi mắt dưới kính râm đã nheo lại, hình như vị phó tổng giám đốc này cực kỳ căm ghét hắn, mà câu hỏi kiểu này thật sự vô nghĩa!
Vì vậy Lục Tân chỉ yên lặng nhìn hắn mà không trả lời.
Vị phó tổng giám đốc cũng đang yên lặng nhìn Lục Tân. Làm cấp trên lâu năm, hắn rất giỏi trong việc tạo ra áp lực theo cách này.
Nhưng lần này, hắn nhìn không chớp mắt thật lâu mới phát hiện biểu cảm của Lục Tân không hề thay đổi chút nào, chỉ lặng lẽ đấu mắt với hắn, khiến hắn cảm thấy như ăn cú đấm vô hình, như cảm giác bản thân đang nhắm mắt chờ bạn gái tiến đến hôn mình, chờ thật lâu sau đó lại phát hiện…Bạn gái chạy mất tiêu!
Cuối cùng, hắn đành từ bỏ cách này, dùng sức xoa mặt, thở một hơi dài rồi nói:
“Được rồi, ta sẽ không hỏi những chuyện này nữa, nhưng hôm nay ta tới đây chỉ muốn hỏi, ngày hôm qua ngươi đưa ta thứ này là có ý gì?"
Nói xong, hắn lấy trong túi một tờ giấy vo tròn, mở nó ra và trải lên bàn trà, trên tờ giấy chỉ có một câu:
"Người không nên, càng không được nghĩ đến việc ăn thịt người."