Chương 358: Gọi Điện Cho Hàn Băng
“Chào buổi tối, Đan Binh tiên sinh…”
Giọng của Hàn Băng có vẻ rất vui, nhưng lại không rõ ràng lắm.
“Chào buổi tối..... Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ọc ọc ọc..... Phụt..... Ta đang đánh răng…”
Lục Tân ngẩn ra, vội nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, đã muộn như vậy rồi…”
“Hi hi, không sao đâu, Đan Binh tiên sinh gọi điện thoại, nhất định là vì có chuyện quan trọng muốn hỏi ta…”
Giọng Hàn Băng trở nên thoải mái trở lại:
“Có phải là chuyện về căn nhà đó không?”
“Không quan trọng như vậy…”
Lục Tân vội phủ nhận, sau đó kể cho Hàn Băng về chuyện của Phó tổng giám đốc Tiêu.
Sau khi nghe xong, giọng nói của Hàn Băng lập tức trở nên nghiêm túc hơn, cô nói:
“Hắn là một dị biến giả sao?”
Lục Tân lắc đầu nói:
“Hắn hẳn là không có năng lực gì.”
Khi mượn tầm nhìn của mẹ, Lục Tân có thể thấy được rất nhiều thứ. Dù chưa từng cẩn thận so sánh sự khác biệt giữa dị biến giả và người bình thường, nhưng hắn cảm thấy dù nhìn thế nào thì Phó tổng giám đốc Tiêu cũng giống như những người bình thường khác, không có gì đặc biệt.
Hàn Băng im lặng một lúc rồi nói:
“Nếu như vậy thì vấn đề hơi rắc rối rồi, nếu Đan Binh tiên sinh chỉ nhìn ra hắn có ham muốn đối với việc ăn thịt người, thì một vụ án hình sự như vậy..... Chính xác mà nói, đây là một vụ án hình sự tiềm ẩn vẫn chưa xảy ra và nó không thuộc quyền quản lý của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt chúng ta. Ta chỉ có thể thông báo vấn đề này với Văn phòng An ninh, yêu cầu họchú ý hơn, chỉ có điều…”
Cô dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp:
“Nếu đối phương còn chưa có làm gì, ta e là Văn phòng An ninh cũng không tiện nhúng tay vào.”
Lục Tân cẩn thận suy nghĩ về logic ở đây, sau đó gật đầu nói:
“Ta hiểu rồi.”
“Nhưng Đan Binh tiên sinh cứ yên tâm, ta nhắc Văn phòng An ninh coi trọng vụ án này, điều tra xem hắn có vấn đề gì khác nữa không. Đặc biệt là tối nay, bất luận thế nào cũng phải tìm một cái cớ để hỏi hắn thử, như vậy, dù hắn thực sự có vấn đề cũng sẽ không dám lập tức ra tay.”
“Vậy ít nhất có thể đảm bảo hai đứa nhỏ an toàn.”
Hàn Băng nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình rồi nhẹ nhàng trả lời.
Lục Tân cảm thấy hơi yên tâm, suy nghĩ của Hàn Băng quả thực còn tinh tế hơn suy nghĩ của hắn.
Hắn đã không suy nghĩ đến việc liệu có điều gì đó sẽ xảy ra vào tối nay hay không.
“Ngoài ra…”
Hàn Băng nói khẽ:
“Đan Binh tiên sinh, ngươi cũng phải cẩn thận đấy…”
“Cẩn thận ư?”
Lục Tân ngẩn ra, hắn có chút không hiểu.
Hàn Băng nói:
“Nếu người đó thực sự không bình thường, mà Đan Binh tiên sinh đã nhắc nhở hắn như vậy, ta lo hắn sẽ…”
Lúc này, Lục Tân mới có phản ứng:
“Ồ ồ, ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận.”
“Được rồi, chúc ngủ ngon, Đan Binh tiên sinh…”
Lục Tân nghe thấy tiếng vặn vòi nước vào bồn tắm ở đầu dây bên kia.
“Được rồi, chúc ngủ ngon…”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tân mới yên lặng thở dài.
Bây giờ, Lục Tân có vẻ đã hơi khác so với trước đây, có lẽ Lục Tân đã gặp phải một tên sát nhân biến thái muốn ăn thịt người. Hơn nữa, tên sát nhân này biết rõ Lục Tân đã biết bí mật của mình, nhưng khi Hàn Băng nhắc nhở, Lục Tân lại không kịp có phản ứng, cứ như đối mặt với một kẻ đáng sợ như vậy mà Lục Tân hoàn toàn không cảm thấy có chút đe dọa nào…
“Á, hình như mình lại quên hỏi Hàn Băng về chuyện cô có tham dự hội nghị đào tạo nhân tài cao cấp hay không rồi…”
Lục Tân nhớ ra điều này, tuy nhiên nghĩ lại, lúc này có lẽ người ta đã nằm trong bồn tắm, không nên gọi lại cho cô thì hơn.
…
Khi đến công ty vào ngày hôm sau, Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng, các đồng nghiệp thấy hắn trông càng căng thẳng hơn.
Có một cô bé đang ăn bánh mỳ kẹp trứng và xúc xích, sau khi bị hắn nhìn, cô ta thậm chí lập tức đưa chiếc bánh mỳ kẹp trứng và xúc xích cho hắn với vẻ mặt cay đắng..... Đương nhiên là Lục Tân không nhận, thứ mà cô ta đã ăn hết một nửa, sao hắn có thể nhận chứ?
Cô ta coi hắn thành hạng người gì rồi.
Sau khi ngồi xuống vị trí vách ngăn của mình, Lục Tân còn chưa kịp bắt đầu giải quyết công việc thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài đang có một trận náo loạn.
Lục Tân quay đầu nhìn sang thì thấy vẻ mặt căng thẳng của Chủ nhiệm. Ông ta đang bước vào cùng một người đàn ông trẻ tuổi, chính là Phó tổng giám đốc Tiêu. Hắn mặc một bộ vest màu đen rất vừa người, trên mặt đang đeo kính râm. Có vẻ như chỉ hắn chỉ đến có một mình, ngay cả nữ thư ký ngày hôm qua hắn cũng không dẫn theo.
Chủ nhiệm vội hét lên với những người trong văn phòng:
“Mọi người hãy tạm ngừng công việc một lát, có Phó tổng giám đốc Tiêu của tập đoàn đến thăm chúng ta…”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Mọi người trong văn phòng đều cảm thấy mờ mịt, họ ngây người nhìn vị Phó tổng giám đốc Tiêu kia.
Một lúc lâu sau, mới có người có phản ứng, vội vỗ tay bạch bạch bạch.
Lục Tân cũng vỗ tay theo, bạch bạch bạch!