Chương 361: Nghiện
"Ta không dám nói với cha giấc mơ đáng sợ đó. Sau đó ta không để ý nữa, nghĩ là do bản thân đang chịu áp lực quá lớn."
Vị phó tổng giám đốc ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Nhưng ta không ngờ rằng, đêm hôm sau, ta lại mơ giấc mộng này.”
Ánh mắt hắn trở nên trống rỗng:
“Vẫn là ở nơi đó, vẫn là người đó, ta không thấy rõ bộ dạng của hắn, chỉ là thấy hắn giết em trai và em gái, sau đó đem cái đĩa màu đỏ đến trước mặt ta. Ta ý thức mình đang ở trong mộng nên lập tức giãy dụa.. Nhưng dù có giãy dụa thế nào, ta cũng không thể tỉnh lại, ta vẫn bị ép ăn như vậy... Về sau, mỗi ngày ta đều mơ thấy giấc mộng này…”
Cơ mặt vị phó tổng giám đốc run lên, giọng nói có chút đứt quãng. Lục Tân nhận ra hắn đang khẩn trương, liền rút điếu thuốc, đưa cho hắn.
Nhưng phó tổng giám đốc xua tay, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp phẳng màu bạc.
Sau khi mở ra, bên trong đều là thuốc lá có đầu lọc màu vàng kim.
Hắn rút ra một điếu, đưa lên miệng, sau đó dùng bật lửa bên cạnh hộp thuốc, đưa cho Lục Tân.
Lục Tín nhận lấy, nhưng không gấp gáp hút, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
"Ta mơ thấy ác mộng như vậy rất lâu, người đó cứ xuất hiện trong giấc mộng của ta mỗi ngày.... Mà ta…mỗi lần như vậy, ta phải ăn xong thứ đó mới có thể tỉnh dậy..."
Lục Tân tò mò nhìn hắn:
"Ngươi không có nói cho người nhà sao?”
“Phải nói thế nào đây?”
Phó tổng giám đốc ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lục Tân:
“Nói rằng mỗi ngày đều nằm mơ bản thân ăn thịt em ruột của mình sao?”
"Đúng là khó nói thật…”
Lục Tân gật đầu:
“Chỉ có như vậy?”
Phó tổng giám đốc một lúc sau mới gật đầu:
“Đúng vậy, chỉ có giấc mộng này lặp lại mỗi ngày.. Em trai và em gái của ta đều ổn, chỉ là ta ngủ không được ngon, ngoài ra cũng không có gì khác thường, chỉ là…”
Hắn ngập ngừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Lục Tân, con mắt càng đỏ lên:
“Ta…nghiện!”
"Nghiện?"
Ban đầu Lục Tân nghe vị Phó tổng giám đốc Tiêu kia nói thế thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Nếu chỉ gặp ác mộng mà thôi, hắn tự thấy vẫn có thể chấp nhận nổi...
Nhưng khi nghe tới câu cuối cùng, hắn mới nhận ra chỗ nào có vấn đề.
Đón ánh mắt bất thường từ Lục Tân, vị Phó tổng giám đốc Tiếu kia bất lực vò đầu bứt tai.
Kiểu đầu sáng nay hắn mới gội rồi chải chuốt làm định hình cho đẹp, bị vò như thế liền rối như ổ gà.
Sau đó, hắn thở hắt ra một hơi rồi rít mạnh điếu thuốc:
"Ngày nào ta cũng bị người kia buộc phải ăn... Ăn thịt thứ như vậy. Tuy đó chỉ là một giấc mộng khủng bố tột cùng, nhưng... nhưng khẩu vị của ta vẫn bị cưỡng chế thay đổi. Nghe nói ăn uống trong mộng thực ra không cảm nhận được mùi vị gì, điều này không đúng, chẳng qua là vì rất hiếm khi chúng ta tỉnh dậy mà nhớ nổi mùi vị trong mộng. Nhưng lúc đang ở trong mộng, bất kể giấc mộng này hoang đường cỡ nào, tất cả mọi cảm giác khi đó đều là thật. Chính vì mỗi ngày ta đều bị ép ăn cái kia của mình dưới nhiều hình thức, thưởng thức được hương vị tuyệt diệu không thể hình dung, cho nên tỉnh lại vẫn không quên."
"Khoảng thời gian đó, ta bắt đầu ăn thịt một cách điên cuồng, nếm thử đủ loại thịt, nhưng vẫn... không được."
Nói một lèo đến đó, hắn mới ngừng lại vì thấm mệt, đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm vào Lục Tân, hạ giọng nói khẽ:
"Không có bất kì thứ gì trong hiện thực có thể so được với hương vị ta đã từng nếm trong giấc mộng đó, so với thứ ta từng được ăn trong mộng thì mọi đồ ăn trong thực tại đều vô cùng nhạt nhẽo, ăn vào chẳng khác gì nhai rơm. Vì vậy, vì vậy ta... ta thậm chí còn hy vọng có thể mau chóng đi vào giấc mộng."
Lục Tân bình tĩnh gật đầu:
"Nghe thì quả đúng là đáng sợ thật."
Phó tổng giám đốc Tiếu ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ thở dài.
"Những thứ trong mộng với ta không hề đáng sợ gì, nhưng có một ngày, ta bị chính mình trong hiện thực dọa sợ chết khiếp..."
Ánh mắt Phó tổng giám đốc Tiếu trở nên sợ hãi bàng hoàng:
"Vì mỗi ngày ta đều được ăn những thứ như vậy trong mộng, nhưng khi tỉnh dậy lại không thể được ăn, loại khát vọng này giống có thể chồng chất lên nhau. Hôm sau mạnh hơn hôm trước. Có một hôm, lúc ta về ăn cơm với ba mẹ mình, các em ta tới chơi với ta, khi ta bế chúng nó lên, lòng bỗng nảy sinh một ý tưởng vô cùng đáng sợ..."
"Ta..."
Hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, sắc mặt khẩn trương và hốt hoảng, nhưng lẫn trong sự hốt hoảng đó còn có một tia thèm khát khác thường:
"Ta vô cùng muốn, muốn lôi bọn nhỏ ra..."
Lục Tân cũng biết cuối cùng hắn không ăn thật, cho nên chỉ bình tĩnh gật đầu.
"Phát hiện ra mình lại có ý tưởng ghê tởm này, ta sợ lắm..."
Phó tổng giám đốc Tiêu thấy Lục Tân không có ý định nói gì với mình, đành phải nói tiếp:
"Từ sau lần đó, ta bèn cố gắng hạn chế về nhà. Trước đây, ngày nào ta cũng về, nhưng bây giờ, ta cố gắng ở lại trong công ty. Dù thật sự phải về thì cũng sẽ cố gắng lẩn tránh các em, ta thực sự không chịu nổi cái cảm giác khủng khiếp đó khi nó đột nhiên len lỏi vào đầu ta..."