Mặt Trăng Đỏ

Chương 362: Nguyên Nhân Gì?

Chương 362: Nguyên Nhân Gì?


Lục Tân tỏ vẻ tán thưởng:
"Ngươi đã làm rất đúng."
"Nhưng như vậy không thể giải quyết được vấn đề..."
Nỗi kích động trong lòng phó tổng giám đốc Tiêu dần giảm xuống, chỉ còn lại sự uể oải cứ gia tăng:
"Ta không thể cứ mãi tránh né các em mình, tình hình gia đình ta thế nào, hẳn ngươi cũng biết... Mẹ ta đã qua đời, nhưng dì rất tốt với ta. Ba ta đã có tuổi rồi, thực ra ông ấy vô cùng yêu thương đám nhỏ, điều khiến ông ấy lo lắng nhiều nhất là ngày sau anh em chúng ta sẽ có bất hòa."
"Ta nhiều tuổi hơn các em ta rất nhiều, nếu thật sự có ý tưởng gì. Đám nhỏ không thể đấu lại ta, nhưng nếu ba ta sớm phân chia tài sản cho chúng ta thì trong hoàn cảnh ác liệt này, sức cạnh tranh của công ty nhà ta sẽ giảm mạnh... Vậy nên, ba ta thực sự rất để ý chuyện ta có thật lòng muốn chăm sóc các em không... Thật ra mà nói, công việc của ta trong công ty phát triển thuận lợi như vậy cũng nhờ có sự tin tưởng của ba ta và dì, họ biết ta thương yêu các em, sẽ không làm việc gì bất lợi cho chúng, nếu không, có lẽ dì đã ngáng chân ta từ lâu rồi... Thực ra lòng ta vô cùng cảm kích dì ấy, ta cũng rất thích không khí hòa thuận trong gia đình mình. Nhưng xui xẻo làm sao, ta lại bị kéo vào một giấc mộng như vậy, chính bản thân ta cũng cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường."
"Loại chuyện này, thậm chí ta còn không dám nói với họ, không dám nói với bất cứ ai... Ta chỉ sợ là, nếu không cẩn thận để lộ ra ngoài, có khả năng ta sẽ rơi vào tình thế không thể quay đầu..."
Hắn nói tới đó, cảm thấy khó có thể tiếp tục mở lời, đành trầm mặc hồi lâu mới thở dài một tiếng:
"Lần này, nếu không phải vì ba và dì muốn tới thành phố trung tâm làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho cả nhà tới đó, giao các em còn đang đi học ở thành phố vệ tinh số 2 cho ta chăm sóc, ta cũng sẽ không cho phép mình tiếp cận bọn nhỏ. Ngày hôm qua, ta thực sự... Ta thực sự sợ, ta không dám ở lại khách sạn của bọn nhỏ, hai đứa nó lại cứ nằng nặc đòi tìm ta, ta càng thêm sợ chính bản thân mình. May sao, không biết có chuyện gì đó xảy ra, có cảnh sát tới điều tra tình hình, thế nên ta đi theo họ ra phòng bảo vệ ngủ một đêm..."
Phó tổng giám đốc Tiêu nói liên miên không ngừng, sắc mặt tái nhợt, tóc rối bù, vẻ như sắp điên mất rồi.
Lục Tân không có tâm trạng để ý tới những thứ này, chỉ lẳng lặng nhớ lại những điều hắn vừa nói.
Mội ngày làm một giấc mộng, muốn ăn thịt các em mình, thậm chí dần dần mắc nghiện... Hiện tượng này thuộc về loại vấn đề nào?
Rốt cuộc hắn đã gặp phải nguồn ô nhiễm dạng nào?
Nhưng, ảnh hưởng của nguồn ô nhiễm đối với xung quanh thực sự có thể chỉ giới hạn ở một người thôi sao?
Hay là, cả nhà họ đều đã bị?
Nếu thế...
Lục Tân từ từ suy nghĩ cặn kẽ, nhớ lại một loại dị biến giả được gọi là tạo mộng sư.
Liệu có phải, có dị biến giả loại này đang gây ảnh hưởng đến hắn không?
"Ngươi... Sao không nói gì?"
Vị Phó tổng giám đốc Tiêu kia lảm nhảm dốc bầu tâm sự một hồi, không thấy Lục Tân nói gì, bèn ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Tân đang nhíu mày, như đang suy tư điều gì, bèn hốt hoảng:
"Ta hết cách cứu chữa rồi sao?"
"Hử?"
Lục Tân hơi ngẩn ra, lắc đầu:
"Không phải, ta đang suy nghĩ một chuyện khác."
Phó tổng giám đốc Tiêu nhìn hắn, khẩn cầu:
"Ngươi nói, ngươi có kinh nghiệm xử lí loại chuyện thế này, vậy..."
Lục Tân lại cân nhắc một hồi rồi nói:
"Ngươi chờ chút, để ta gọi một cuộc điện thoại đã."
Nói xong, hắn nhấc túi mình lên, quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
"Soạt..."
Khi hắn vừa ra khỏi phòng làm việc, lập tức có vô số ánh mắt tập trung vào người.
Tất cả đồng nghiệp đều ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt cực kì tò mò.
Nhất là vị chủ nhiệm Lưu vừa bị chiếm mất phòng làm việc, đành phải vùi mình trong khu làm việc bé xíu của Lục Tân, thấy hắn đi ra liền vội vàng ngẩng lên, nhìn Lục Tân một cái rồi liếc nhìn về phía phòng làm việc, như sợ sau cánh cửa sẽ có máu chảy lênh láng hay một thi thể nằm vắt vẻo...
Vừa rồi hắn cứ một mực chờ tiếng súng vang lên trong phòng làm việc, chờ đến phát sốt ruột lên được.
Lúc này Lục Tân đang có chuyện, không quá để ý họ, đi thẳng vào lối cầu thang bộ.
Hắn lấy ra hộp thuốc mà Phó tổng giám đốc Tiêu vừa mời, châm một điếu, bấm một dãy số
"Chào buổi sáng, Đan Binh tiên sinh..."
Giọng của Hàn Băng vẫn êm tai như thế.
"À à, chào buổi sáng..."
Lục Tân hấp tấp chào hỏi người ta, sững sờ ra một chút rồi lắp bắp một câu:
"Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."
Hàn Băng cười đáp, rồi cũng bồi thêm một câu:
"Ăn hoành thánh..."
"Ừa, nghe ngon đó..."
Lục Tân lấy lại bình tĩnh, không tiếp tục tham khảo đề tài bữa sáng mà hạ thấp giọng nói:
"Vị Phó tổng giám đốc hôm qua có nói với ngươi ấy, hôm nay hắn tới công ty tìm ta... Không cần lo đâu, hình như hắn không phải sát thủ biến thái gì, ta cũng không có giải quyết hắn... Hắn biến thành như vậy là vì một tháng này liên tục có một giấc mộng lạ, mỗi tối đều bị người ta buộc phải ăn thịt..."
Lục Tân cố gắng miêu tả ngắn gọn một chút rồi chậm rãi nói:
"Vậy nên, tình huống như vậy, ngươi cho rằng là do nguyên nhân gì?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất