Chương 366: Sao Vẫn Chưa Ngủ Đi
Phó tổng Tiếu cảm thấy hơi lo lắng, vội thấp giọng nói:
“Vì việc chúng ta sắp làm có liên quan đến hai đứa em của ta sao?”
Lục Tân lắc đầu nhìn Phó tổng Tiếu với vẻ khó hiểu, sau đó nói:
“Không phải, nhưng hai đứa em của ngươi đã chạy đến khách sạn để tìm ngươi, ngươi định bỏ chúng ở khách sạn rồi chạy về nhà. Ngươi không sợ cha và dì của ngươi sẽ nghĩ rằng ngươi cố ý bỏ mặc bọn trẻ không quan tâm sao?”
Tiếu Viễn không ngờ Lục Tân lại suy xét mọi việc chu đáo đến như vậy, hắn đành phải lung ta lung túng gật đầu.
Suy cho cùng, dù có quay lại khách sạn, hắn cũng nhất định không chịu ở chung phòng với hai đứa em để tránh xảy ra chuyện.
Hơn nữa, bây giờ có Lục Tân ở bên cạnh, hắn thực sự thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Chiếc ô tô chạy thẳng đến khách sạn Blue Mountain, sau khi đến đây, Lục Tân không khỏi cảm thán.
Trước đây hắn thường xuyên đi ngang qua nơi này, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể ra vào một khách sạn hoành tráng như vậy. Hắn càng không nghĩ tới trên đời này lại còn có người lấy công việc bận rộn làm cái cớ để sống trong một khách sạn như vậy mỗi ngày…Tiền hắn kiếm được có thể nhiều hơn cả tiền phòng khách sạn?
Nghĩ đến vấn đề này, Lục Tân lại liếc nhìn chiếc xe mà Tiếu Viễn đang lái, sau đó xác định được một vấn đề.
Chắc rồi.
Ở thành phố vệ tinh, muốn biết một người có tiền hay không, chỉ cần quan sát một điểm là đủ.
Chiếc ô tô mà ngươi sở hữu càng ít thực dụng, ngươi càng giàu có.
Giống như con quái thú bọc thép mà lúc đầu hắn và Thằn Lằn đã lái khi rời khỏi thành phố, dù nó rất thực dụng, nhưng hắn và Thằn Lằn hẳn là không giàu có bằng Tiếu Viễn.
“Sếp Tiếu, cuối cùng ngươi cũng trở về, La La và Đồng Đồng vẫn đang tìm ngươi đấy…”
Khi Tiếu Viễn và Lục Tân lần lượt bước vào khách sạn, thư ký của hắn đã vội vàng ra đón. Cô ta vừa ân cần hỏi han hắn cả ngày hôm nay đã đi đâu, nói cho hắn biết có rất nhiều công việc đang chờ hắn xử lý, vừa kể cho hắn nghe về chuyện hai đứa em hắn đã ầm ĩ cả ngày nay, đòi hắn đưa bọn chúng ra ngoài chơi.
Tuy nhiên, Tiếu Viễn không có tâm trạng để nói chuyện với họ. Hắn chỉ nói qua loa rằng mình có việc quan trọng phải làm, bất kể có chuyện gì cũng đợi đến ngày mai rồi xử lý.
Ngoài ra, mới đi được vài bước, hắn đã bảo người đưa một ít thức ăn và hai chai rượu vang đỏ lên phòng.
Hắn còn đang suy nghĩ về chuyện đại sư Lục đến bây giờ vẫn chưa ăn gì…
Tuy nhiên, động thái của hắn khiến thư ký quét mắt nhìn Lục Tân với vẻ hoài nghi, ánh mắt cô ta chợt lóe lên.
“Lẽ nào đây là…”
“Không phải chứ…”
“Không ngờ…”
…
“Để ngươi có thể yên tâm, bây giờ ta sẽ cho ngươi xem giấy chứng nhận của ta.”
Sau khi lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Lục Tân có hơi kinh ngạc liếc nhìn căn phòng khách sạn được chia thành hai phòng trong và ngoài, vừa có phòng khách được trang trí cực kỳ sang trọng, vừa có phòng ngủ được bố trí vô cùng đẳng cấp. Ngoài ra, còn có cả phòng chứa quần áo và phụ kiện, tủ giày, tủ lạnh, TV màu, thậm chí có cả một dàn máy chơi game điện tử mới tinh. Đây chỉ là một phòng trong khách sạn, nhưng phòng khách bên trong còn lớn hơn nhà hắn.
Tuy nhiên, Lục Tân không hề tỏ ra ngạc nhiên, sau khi ngồi xuống, hắn xuất trình giấy chứng nhận của mình cho Tiếu Viễn xem theo đúng quy trình tiêu chuẩn và nói:
“Những gì mà ngươi đang gặp phải bây giờ có thể là một sự cố ô nhiễm tinh thần. Lúc này, ta không có đủ thời gian để giải thích cho ngươi về khái niệm của ô nhiễm tinh thần, nhưng ngươi chỉ cần biết rằng, ta chính là người xử lý loại việc này và tất cả những gì ngươi cần làm chính là hoàn toàn hợp tác với ta…”
“Có được không?”
Nhìn thấy con dấu đỏ rực và con dấu thép được khắc thật sâu trên giấy chứng nhận của Lục Tân, Tiếu Viễn cảm thấy vô cùng kính nể.
Đặc biệt là khi Lục Tân nói những lời này, vẻ mặt hắn nghiêm túc và bình tĩnh, lập tức giải tỏa tất cả lo lắng trong lòng Tiếu Viễn.
Tiếu Viễn ra sức gật đầu, hắn căng thẳng đến nỗi trán không ngừng đổ mồ hôi:
“Biết.... Biết rồi.”
“Được rồi.”
Lục Tân cất giấy chứng nhận đi rồi nói:
“Ngươi nằm lên giường đi!”
Tiếu Viễn vội vàng đồng ý, hắn để nguyên quần áo như vậy rồi nằm lên giường, cơ thể hắn như bị kéo căng ra.
Lục Tân lấy khẩu súng lục từ trong túi ra, kiểm tra lại một lượt rồi cất trở lại, sau đó, hắn lấy tài liệu mượn từ Văn phòng An ninh ra rồi bắt đầu xem từng chút một, hắn muốn ôn tập cẩn thận để tránh gặp phiền phức khi xử lý sự cố.
Tiếu Viễn căng người nằm trên giường như một cây gậy, năm phút trôi qua, hắn mới nhỏ giọng hỏi:
“Đại sư Lục, sau đó thế nào?”
Lục Tân ngạc nhiên liếc nhìn hắn:
“Sau đó ngươi ngủ đi…”
Tiếu Viễn ngẩn người:
“Ngủ ư?”
“Đúng vậy…”
Lục Tân không ngờ vị Phó tổng Tiếu này lại phản ứng chậm đến như vậy:
“Ngươi không ngủ thì làm sao nằm mơ được?”
“A chuyện này…”
Tiếu Viễn sững sờ ngồi dậy, ngây ngốc nhìn Lục Tân:
“Vì vậy, ý của đại sư Lục chính là muốn ta mau đi ngủ, sau đó nằm mơ.... Mơ thấy giấc mơ vô cùng khủng khiếp đó, như vậyngươi có thể nghĩ cách giúp ta sao?”
Lục Tân cau mày:
“Bây giờ biết rồi thì sao ngươi vẫn chưa ngủ?”