Chương 368: Ý Tưởng Của Lục Tân
Hắn im lặng quan sát Tiếu Viễn sau khi rửa ráy sạch sẽ thứ đó xong thì cẩn thận chia cắt ra, sau đó cho vào đĩa, thậm chí còn có động tác nhỏ như là vặn một cái ống nhỏ rồi ép thứ gì đó ra, tất cả giống như một màn biểu diễn không có vật thật.
Cuối cùng, hắn ngồi xuống mép giường với vẻ mặt vừa xúc động vừa thỏa mãn.
Hai tay hắn khẽ nắm lại, sau đó cầm dao nĩa lên, từ từ xiên thứ gì đó rồi nhét vào miệng.
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ xúc động và thỏa mãn.
“Ăn sống ư?”
Lục Tân cau mày và lặng lẽ quan sát:
“Căn cứ theo những gì mà Phó tổng Tiếu đã thuật lại trước đây, lúc đầu hắn bị ép phải ăn những thứ này.”
“Nhưng bây giờ, hắn lại chế biến và thưởng thức một cách vui vẻ như vậy, hơn nữa động tác còn có vẻ rất thành thạo…Cho nên, là hắn đã nói dối ngay từ đầu, hay là mức độ nghiện của hắn ngày càng tăng dần rồi chuyển từ bị động sang chủ động?”
…
Lục Tân chậm rãi suy nghĩ về những vấn đề này, hắn cũng không vội quấy rầy Phó tổng giám đốc Tiêu.
Hắn chỉ yên lặng xoay người ngồi xuống ghế dựa, nhìn Tiếu Viễn thể hiện màn biểu diễn màn kịch câm tinh tế này, đồng thời cẩn thận quan sát hắn. Tuy nhiên, sau một hồi quan sát, Lục Tân đã có thể chắc chắn lúc này trên người Tiếu Viễn không hề có sự tồn tại của quái vật tinh thần.
Hơn nữa, trên người hắn cũng không có sợi tơ nào hay bất cứ thứ gì khác kéo dài đến nơi khác.
Thậm chí, hiện tại từ góc nhìn của Lục Tân, vị Phó tổng giám đốc Tiêu này trông rất bình thường.
Bình thường ở đây có nghĩa là mọi suy nghĩ và kiểu mẫu đều do Tiếu Viễn tự mình điều khiển, mà không chịu ảnh hưởng từ ngoại vật.
“Vậy thì…”
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tân quyết định mượn năng lực của mẹ mình.
Trước tiên, Lục Tân khiến bản thân bình tĩnh đi, nhớ lại dáng vẻ của mẹ, dần dần trước mắt hắn bắt đầu có sự thay đổi.
Khi nhìn lại Phó tổng giám đốc Tiêu, Lục Tân lập tức trông thấy một bức tranh khác với trước đó.
Ánh sáng màu xanh lá cây trên người Phó tổng giám đốc Tiêu đang càng lúc càng mạnh mẽ, nó thuộc về ham muốn đối với việc ăn uống của hắn.
Về lý mà nói, lúc này ở trong giấc mơ hắn đang ăn những thứ mà mình muốn ăn, loại ham muốn này sẽ được thỏa mãn.
Nhưng vì những thứ trong giấc mơ là hư vô nên sự thỏa mãn đó cũng chỉ là giả tạo.
Về bản chất, loại ham muốn này đang không ngừng tích tụ.
Hắn sẽ ngày càng tham ăn hơn.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, ngoài ham muốn này ra, Lục Tân dần thấy được một vài chỗ bất thường trên người Tiếu Viễn.
Đó là thể tinh thần ẩn náu trong cơ thể Tiếu Viễn.
Ngoài tinh thần thuộc về chính Tiếu Viễn ra, Lục Tân có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét màu trắng mờ nhạt không thuộc về hắn, phác thảo ra hình dáng giống hệt cơ thể của hắn, gắn liền với bề mặt tinh thần của hắn, như một cái bóng chồng lên chính hắn.
Loại thể tinh thần màu trắng đó tuy rất mờ nhạt, nhưng lại dung hợp rất sâu với bản thân Phó tổng giám đốc Tiêu, đến mức gần như không thể phân biệt được.
Cho dù đã mượn đến “tầm nhìn của mẹ”, nhưng Lục Tân cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được.
Đây thậm chí còn đang là là lúc Tiếu Viễn chịu ảnh hưởng và mơ thấy giấc mơ lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác kia, khi loại sức mạnh đó đang rất rõ ràng.
Nếu là lúc bình thường, cho dù Lục Tân có mượn “tầm nhìn của mẹ”, có lẽ cũng không thể phát hiện được.
“Đây chính là sức mạnh đã ảnh hưởng đến hắn sao?”
Lục Tân hơi hiểu ra nên cau mày.
Dù đã nhìn ra vấn đề nhưng làm thế nào mới có thể giúp hắn tách nó ra đây?
Kế hoạch ban đầu của Lục Tân chính là quan sát vị Phó tổng giám đốc Tiêu này.
Quan sát xem có phải khi hắn mơ giấc mơ đó, sẽ có quái vật tinh thần hoặc một cái gì đó tương tự như sợi tơ tinh thần xuất hiện bên cạnh hắn hay không.
Bất kể là loại nào, chỉ cần nó xuất hiện, Lục Tân đều có thể lần theo dấu vết rồi trực tiếp giải quyết quái vật tinh thần.
Hoặc có thể lần theo sợi tơ tinh thần để tìm thấy dị biến giả “hệ tạo mộng” đó, trực tiếp giải quyết đối phương.
Nhưng bây giờ, sau khi loại trừ hai khả năng đó, vấn đề sẽ trở nên khó hơn một chút.
Cái bóng trắng đó đã dung hòa vào trong cơ thể của Tiếu Viễn.
Nếu muốn giúp hắn lấy nó ra sẽ không tránh khỏi làm tổn thương đến chính hắn.
Lục Tân không biết, nếu mẹ có ở đây, liệu bà ấy có thể trực tiếp loại bỏ ảnh hưởng này mà không gây tổn hại gì đến Tiếu Viễn không.
Chỉ tiếc là, Lục Tân đã có một thỏa thuận sau khi trao đổi với mẹ trước đó.
Trước khi thành công hoàn thành giai đoạn thứ hai, hắn sẽ tạm thời không nhờ đến sự giúp đỡ của người nhà.
Thành phố chính đã đồng ý đối với vấn đề thực hiện thí nghiệm giai đoạn thứ hai của hắn. Nếu lúc này hắn yêu cầu người nhà xuất hiện thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
…
…
Nếu đã vậy …
Lục Tân suy nghĩ một hồi, một ý tưởng đã nhanh chóng nảy ra trong đầu hắn: Hắn dự định gọi điện thoại để hỏi Hàn Băng.