Mặt Trăng Đỏ

Chương 369: Bất Ngờ

Chương 369: Bất Ngờ


Vì đây không phải là sự cố xử lý ô nhiễm đặc biệt khẩn cấp nên hắn không thường xuyên kết nối với Hàn Băng, cơ mà khi gặp phải vấn đề mà hắn cảm thấy tương đối gai góc, việc yêu cầu hỗ trợ thông tin hoặc trực tiếp yêu cầu hỗ trợ để người phù hợp đến xử lý cũng là điều rất bình thường.
Tuy nhiên, trong trường hợp đó, có lẽ hắn cần phải chia bớt đi một phần thù lao của mình.
Dù đau lòng, nhưng suy cho cùng, cứu người mới là điều quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, Lục Tân đã xách cái túi của mình.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh điện tử nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa phòng khách sạn.
“Tít…”
Đó là âm thanh phát ra khi ai đó dùng thẻ phòng của khách sạn để mở cửa từ bên ngoài.
Ngay sau đó, cửa phòng khách sạn bị đẩy ra, có hai đứa trẻ ồn ào đột nhiên chui vào bên trong, chúng vừa cười hi hi ha ha vừa lao về phía Tiếu Viễn, miệng không ngừng hét lớn:
“Anh trai anh trai, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi, sao ngươi mãi vẫn không trở về…”
Lục Tân cau mày.
Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài cánh cửa đã mở thì thấy thư ký của Tiếu Viễn đang trốn ở chỗ hành lang cách đó không xa.
“Soạt!”
Khi hai đứa em của Tiếu Viễn la hét ầm ĩ rồi lao vào trong này, Tiếu Viễn rõ ràng đã ăn được nửa chừng.
Hắn càng ăn nhiều, loại cám dỗ đó càng mạnh, ham muốn tích tụ càng mạnh, hơn nữa không thể nào kìm nén được.
Khi hai đứa em lao đến bên người hắn, hắn bỗng sững sờ, kịch câm cũng đột nhiên dừng lại.
Tiếu Viễn vô thức hít hít mũi, cả khuôn mặt bỗng trở nên hăng hái khác thường.
“Soạt!”
Hắn ra sức kéo thằng bé vào lòng rồi cắn mạnh.
Thằng bé dù bị hắn kéo đến mức hơi đau, nhưng nó vẫn tưởng rằng anh trai đang đùa với nó như thường ngày nên chỉ nhắm mắt cười ngặt nghẽo.
Con bé thì đang ôm lấy cánh tay anh trai, thấy hắn chỉ ôm thằng bé chứ không ôm mình liền tỏ ra hơi ghen tị.
Lục Tân đứng dậy từ trên ghế dựa, hắn bước tới bên người Tiếu Viễn chỉ bằng một bước, rồi vươn tay nhéo cằm của hắn.
Dù lúc này Lục Tân chỉ có thể mượn năng lực của em gái, nhưng động tác của hắn vẫn nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều.
Trong khi vươn tay nhéo cằm của Tiếu Viễn, tay còn lại của hắn đã thăm dò xuống dưới, nhấc thằng bé lên với một góc độ tài tình từ giữa hai cánh tay đang ôm chặt của Tiếu Viễn, sau đó tiện tay ném …nó vào chiếc gối ở đầu giường.
Cùng lúc đó, hắn móc chân, mở chiếc tủ bên cạnh rồi mượn thế dùng chân đẩy con bé vào trong tủ.
“Hừ hừ hừ…”
Tiếu Viễn cảm thấy hơi thở của hai đứa em đang dần rời xa mình thì tức giận đứng dậy, làm ra vẻ sắp lao về phía chiếc tủ.
Lục Tân hơi ngả người ra sau, đồng thời đá chân, Tiếu Viễn bất ngờ ngã nhào xuống đất.
Sau đó, Lục Tân giơ chân giẫm lên phần xương sống phía dưới của hắn, khiến hắn dù đã gồng hết sức vẫn không thể bò dậy được.
“Òa…”
Đến lúc này, hai đứa trẻ mới có phản ứng, chúng “òa” một tiếng rồi khóc ré lên.
Mà bên ngoài căn phòng, nữ thư ký ở hành lang hiển nhiên cũng không ngờ sẽ xảy ra một màn như vậy, nhìn cảnh Lục Tân trong nháy mắt ném thằng bé ra, rồi lại giẫm Tiếu Viễn dưới chân, cô ta lập tức hoảng sợ, vội chạy đến thật nhanh với đôi giày cao gót rồi hét lên:
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Bảo vệ, bảo vệ mau đến đây…”
Không ngờ cô ta cũng thuộc loại hình mạnh mẽ, vừa chạy vào đã vơ lấy cái gạt tàn ở cửa.
Lục Tân cau mày, thò tay vào trong túi.
Trước khi chiếc gạt tàn của cô ta đập xuống, Lục Tân đã rút súng ra và chĩa vào mặt cô ra.
Nữ thư ký cực kỳ kinh ngạc, vì khẩu súng này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Chẳng phải người này chỉ là một nhân viên bình thường của công ty chi nhánh à?
Sao hắn lại có súng?
Đúng lúc này, trong hành lang đã có ba bốn nhân viên bảo vệ cao lớn lao tới.
Họ vốn là vệ sĩ của Tiếu Viễn, vẫn luôn túc trực ở trong một căn phòng nào đó trên tầng này.
Vì vậy, khi tiếng hét của nữ thư ký vang lên, họ lập tức xuất hiện, đặc biệt là khi trông thấy Lục Tân giẫm Phó tổng giám đốc Tiêu ở dưới đất thì càng kinh ngạc, vừa chạy tới vừa lấy gậy cao su ra, khuôn mặt lộ vẻ tàn nhẫn.

Tiếu Viễn ở dưới chân Lục Tân với đôi mắt đỏ hoe, đang cố sức kéo cánh cửa tủ.
Cánh cửa tủ đã bị hắn mở ra, trước bàn tay của hắn chưa tới mười cm chính là bé gái đang sợ hãi kia.
Đám vệ sĩ chạy càng lúc càng nhanh, lập tức xông vào phòng.
Lục Tân khẽ nhíu mày, tình hình lúc này đang rất căng thẳng.
Nếu mấy vệ sĩ này đã xông vào, Lục Tân cũng không thể đảm bảo trong lúc giải quyết họ, vẫn không bị ảnh hưởng gì mà vẫn khống chế lại không làm Tiếu Viễn bị thương được.
Trong thời gian ngắn, Lục Tân cũng không thể giải thích rõ ràng với người khác được.
Nếu là lúc bình thường, có thể hắn đã hơi sốt ruột, nhưng bây giờ, hắn đang ở trong trạng thái mượn “tầm nhìn của mẹ”. Ở một mức độ nào đó, khi mượn năng lực của mẹ, hắn cũng có vẻ bình tĩnh hơn lúc bình thường, cho nên, hắn có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất