Mặt Trăng Đỏ

Chương 381: Bạn Trai Đến

Chương 381: Bạn Trai Đến


Vì vẫn còn một ngày để đi chủ thành, Lục Tân sẵn tiện cũng chuẩn bị thật tốt, tuy không có nhiều thứ để sắp xếp cho lắm.
Hắn chỉ mang hai bộ quần áo, dù đã mua từ lâu nhưng cả hai đều được giặt sạch sẽ.
Sau đó, hắn bắt đầu thu dọn đồ vệ sinh cá nhân, một bàn chải, nửa tuýp kem đánh răng, một miếng xà phòng và một chiếc khăn tắm. Dù tất cả đã được cất vào trong nhưng chiếc túi chỉ hơi phồng lên, dễ dàng để hắn xách mang đi bất cứ lúc nào.
Còn bộ quân phục, ủng chiến đấu... do Đặc Thanh Bộ cấp được Lục Tân giữ trong một hộp phẳng đặc biệt.
Chuyến đi lần này không cần phải lái xe máy nên Lục Tân định nhờ bảo vệ ở sảnh trông coi dùm. Những việc còn lại sau đó khá đơn giản, đầu tiên là xin công ty cho nghỉ, hắn đã sớm hỏi qua Hàn Băng, cô ấy nói hội nghị lần này được tổ chức trong vòng ba ngày, nhưng để đề phòng, hắn sẽ xin nghỉ hẳn 7 ngày.
Lục Tân đến tìm chủ nhiệm Lưu để báo với hắn một tiếng... không ngờ chủ nhiệm Lưu tỏ ra rất vui mừng... Hắn không chỉ chấp nhận phép nghỉ của Lục Tân mà còn cho Lục Tân nghỉ phép có lương!
Chủ nhiệm quả là người tốt.
Việc thứ hai là đến thăm cô nhi viện Trăng Đỏ. Kể từ khi trở về thành phố, hắn còn chưa gặp cô giáo Tiểu Lộc.
Lần này đến chủ thành, Lục Tân có thể ở đó khoảng chừng một tuần lễ hoặc lâu hơn nữa, vậy nên hắn cần phải báo với cô giáo Tiểu Lộc một tiếng, kẻo có việc gấp mà lại không tìm được hắn.
Lục Tân lái xe máy đi đến phòng bảo vệ gần cô nhi viện rồi chậm rãi đi lên lầu.
Ngay ngã rẽ ở tầng ba, hắn tình cờ gặp ông An bảo vệ đang ngồi đọc báo bên cái bàn nhỏ.
Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Lục Tân từ phía sau tờ báo rồi gật đầu rồi tiếp tục đọc như không có chuyện gì xảy ra. Theo bản năng, Lục Tân nghiêng đầu nhìn vào trong một chút, liền thấy ở trên bức tường sau lưng ông ấy có một chậu cây nhỏ trông bông hoa nhỏ cô đơn, e ấp nở.
“Chà?”
Khi Lục Tân đi lên lầu, có hai đứa trẻ đang ngồi trên bậc cầu thang chơi với những quả cầu pha lê, chúng ngẩng đầu lên nhìn Lục Tân. Sau khi thấy hắn, lũ trẻ lập tức nở một nụ cười xấu xa, không đợi Lục Tân lên tiếng mà chạy “vù” lên lầu, vừa chạy vừa hét “bạn trai đến rồi”, “bạn trai đến rồi”...
“À cái này...”
Mặt Lục Tân lập tức đỏ bừng, nhìn quả cầu pha lê bọn chúng đánh rơi dưới chân đánh rơi. Hắn nhặt lấy bỏ vào túi, hắn sẽ không trả lại cho chúng đâu.
Mặc kệ đám nhóc đang nhìn hắn tò mò, Lục Tân bước vào văn phòng của cô giáo Tiểu Lộc.
Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, nhưng nhờ ánh mắt những đứa nhóc kia, hắn có thể đi thẳng đến chỗ của cô giáo.
Cô giáo Tiểu Lộc đang cầm hộp cơm trưa để ăn, khi thấy Lục Tân đi vào, cô đặt hộp cơm xuống. Lục Tân lén lút liếc nhìn, bên trong hộp cơm có đậu phụ hầm mướp, trộn với một ít cơm, giống như cơm thừa trong bát của mấy chú nhóc ở bên ngoài. Nhưng trong bát cơm của chúng vẫn có thịt bằm, còn hộp cơm trưa của cô giáo Tiểu Lộc chỉ có mướp và đậu phụ.
“Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải đang đi làm sao?”
Cô giáo Tiểu Lộc quay xe lăn lại rồi mỉm cười, tiện tay cầm sách đặt trên nắp hộp cơm.
“Ngày mai ta đi công tác nên chiều nay xin nghỉ.”
Lục Tân cười giải thích, liếc mắt đánh giá căn phòng nhỏ này.
“Đi công tác nữa sao?”
Cô giáo Tiểu Lộc có chút bất ngờ:
“Đi đâu thế?”
“Thật ra cũng không tính là công tác, chỉ là đi đến chủ thành khoảng một tuần.”
Lục Tân cười giải thích:
“Chủ thành rất an toàn.”
“Chủ thành……”
Lục Tân vốn cho rằng cô giáo Tiểu Lộc sẽ yên tâm, nhưng không ngờ nghe Lục Tân nói xong, cô không hề có biểu hiện vui mừng, cũng không hỏi vì sao Lục Tân lại có cơ hội đi đến chủ thành mà im lặng.
“Ở chủ thành có rất nhiều thứ, ngươi muốn nhờ ta mua gì sao?”
Lục Tân đành phải phá vỡ sự im lặng, cười hỏi.
Cô giáo Tiểu Lộc khẽ lắc đầu:
“Không... ngươi chỉ cần quay về sớm là được.”
Lục Tân gật đầu, sau đó cũng không biết nên nói gì nữa.
Bình thường ở bên cô giáo Tiểu Lộc, chủ yếu là cô nói chuyện, còn hắn nói khá ít.
Nhưng lần này, cô giáo Tiểu Lộc dường như có suy nghĩ gì đó trong đầu. Cô ít nói hơn thường ngày khiến bầu không khí giữa hai người có vẻ trầm lắng hơn.
“Ngươi theo ta ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Cô giáo Tiểu Lộc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tân, mỉm cười gật đầu:
“Được.”
Lục Tân suy nghĩ một chút rồi đẩy cô ra hành lang. Hắn nhìn về phía những bậc thang dài, suy nghĩ một hồi rồi cúi người bế cô lên. Sau lưng vang lên những tiếng hô “ôm một cái “, “ôm một cái “, Lục Tân đỏ mặt nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, còn cô giáo Tiểu Lộc ngượng ngùng, từ đằng sau bả vai Lục Tân trừng mắt với đám nhóc.
“Rào…”
m thanh ồn ào tản đi nhiều.
“Ông Trương, nếu ta về muộn thì ông giúp ta trông chừng tụi nhóc tự học, bảo chúng chép cuốn “Nhật ký của người điên” ba lần, ta quay lại sẽ kiểm tra sau.”
Khi đi qua chỗ lúc nãy ở tầng ba, cô giáo Tiểu Lộc nói với ông An bảo vệ.
“Ha ha, được, cứ đi chơi thong thả.”
Ông An cười ha ha đồng ý, gấp tờ báo lại rồi lên lầu cầm xe lăn giúp cô..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất