Chương 382: Cầm Cục Gạch Đánh Nhau Giúp Ngươi
Lục Tân đi xuống cầu thang trước, cẩn thận đặt cô giáo Tiểu Lộc lên ghế sau xe máy Lúc này, ông bảo vệ cũng mang theo xe lăn của cô đi đến, Lục Tân cẩn thận gấp lại rồi treo nó lên mặt còn lại của chiếc xe
Ban đầu trên xe có treo một cái hộp kim loại, hình như là một con chó cơ khí hay gì đó, nhưng hiện tại không cần dùng đến, Lục Tân gỡ xuống nhờ ông An bảo vệ coi giúp
Sau khi chậm rãi khởi động xe, Lục Tân đưa cô giáo Tiểu Lộc tiến vào thành phố Thanh Cảng
Mặc dù Lục Tân đã lái xe rất chậm, nhưng cô giáo Tiểu Lộc vẫn rất hồi hộp, nắm chặt góc áo của hắn
Họ không nói gì cả, cứ đi thẳng về phía đông của thành phố Vệ Tinh, hướng về phía núi Thanh Nham
Đến nơi, Lục Tân tìm một chỗ đậu xe, mở xe lăn, đỡ cô giáo Tiểu Lộc ngồi xuống, sau đó chậm rãi đẩy xe lăn trên con đường nhỏ nơi đây
“Ngươi xem nhà ở đây có lớn không?”
Vừa đi hắn vừa cười nói:
“Ta cũng đang sống ở một căn hộ đây Bên trong có nhiều phòng, phòng khách cũng rộng rãi, có thể sử dụng như là phòng học, ngoài ra còn có vườn hoa và hồ bơi Ngươi có thể trồng hoa đào ở trong vườn, sau đó trồng rau nuôi gà hay gì đóHơn nữa, nó còn cách xa thành phố, có ít người xung quanh hơn, càngyên tĩnh hơn”
Hắn thật muốn nói, nếu có một vụ ô nhiễm tinh thần quy mô lớn xảy ra, ở một nơi vắng vẻ một chút sẽ an toàn hơn Tuy nhiên, có rất ít người biết về tình trạng ô nhiễm tinh thần hiện nay Hắn cũng sợ làm cô giáo Tiểu Lộc kinh hãi nên không dám nói thẳng
“Ui chà, bây giờ ngươi đã khác xưa nhiều rồi nha, còn bắt đầu suy nghĩ đến việc mua biệt thự nữa nha?”
Tâm trạng cô giáo Tiểu Lộc tốt hơn rất nhiều, cô xoay người khỏi xe lăn, mỉm cười với Lục Tân
“Trong thời gian này, ta đã làm việc rất chăm chỉ, tiết kiệm được một ít tiền”
Lục Tân ngượng ngùng cười nói:
“Ta có nhờ người hỏi qua, giá nhà ở đây hình như là khoảng năm…năm sáu mươi vạn. Tuy rằng đắt một chút, nhưng ta cảm thấy, chúng ta xây cô nhi viện ở đây sẽ tốt hơn”
“Hứ……”
Cô giáo Tiểu Lộc nghe được sự do dự trong lời nói của hắn, cô nói:
“Năm sáu mươi vạn? Ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao? Nhà ở đây”
Cô suy nghĩ miên man, sau đó nghiêm túc nói:
“Ít nhất phải là một trăm vạn!”
“Đúng, đúng, tầm cỡ đó…”
Lục Tân cười gật đầu nói:
“Sau khi ta mua xong, ngươi có thể chuyển đến đây ở!”
Cô giáo Tiểu Lộc không trả lời, im lặng một lúc rồi mới nói:
“Ngươi cũng sẽ sống ở đây chứ?”
Lục Tân không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ chậm rãi đẩy xe lăn
Cô giáo Tiểu Lục dường như đã nghĩ ra điều gì đó
Một lúc sau, cô thì thầm:
“Sao ngươi lại đối tốt với bọn trẻ như vậy?”
Lục Tân chậm rãi suy nghĩ, nói:
“Khi đó, viện trưởng không phải thường xuyên nói cho chúng ta sao?”
“Mặc dù chúng ta còn trẻ, nhưng chúng ta chính là niềm hy vọng”
“Như lời viện trưởng đã nói, chỉ cần trong chúng ta còn có kỳ vọng với nền văn minh, như vậy nhất định có một ngày thế giới sẽ trở lại như trước Mỗi bữa cơm đều có thể ăn thịt, có thể xem phim, nghe nhạc, chơi game, cũng không cần phải làm nhiều bài tập sinh hoạt như vậy… Bây giờ, những đứa trẻ đó cũng giống vậy”
Hắn chậm rãi nói:
“Chúng ta phải đối xử tốt với chúng, giống như viện trưởng đã đối xử tốt với chúng ta”
Tiểu Lộc lắng nghe Lục Tân nói, im lặng một hồi lâu
Lục Tân chợt phát hiện bả vai cô khẽ run lên, trong lòng sửng sốt, hắn quay sang nhìn cô, thấy khuôn mặt đầy nước mắt, hắn vội ngồi xổm xuống, có chút khẩn trương:
“Ngươi sao thế?”
Cô giáo Tiểu Lộc nâng tay áo, lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Tân:
“Lại đây”
Lục Tân vội vàng tiến lại gần cô
Cô giáo Tiểu Lộc nghiêm túc nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt nghiêm túc:
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi đến chủ thành làm cái gì?”
“Chỉ là…chỉ là có một cuộc họp”
Lục Tân vội vàng giải thích:
“Không có chuyện gì nguy hiểm đâu… Một tuần nữa ta sẽ trở lại”
Cô giáo Lục Tâm im lặng một lúc rồi mới nói:
“Có thật không?”
Lục Tân nghĩ đến chuyện giai đoạn thứ hai nên hơi ngập ngừng, nhưng hắn vẫn gật đầu mà không nói với cô
“Thực ra, ta đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra”
Cô giáo Tiểu Lộc không xác nhận liệu cô có tin hay không.
Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Trước đây, đồng nghiệp của ngươi đã đến tìm ta… Cô ấy rất tốt… Vốn dĩ, ta rất lo lắng về công việc của ngươi, nhưng cô ấy khiến ta có cảm giác, có lẽ cô ấy là”
“Không phải!”
“Cho nên, ta cũng không muốn cản ngươi, chỉ là…”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt tay Lục Tân: “Ngươi nhất định phải hứa với ta một điều”
Lục Tân nhìn cô rất nghiêm túc, thậm chí còn lộ ra vẻ lo lắng, hắn bèn vội gật đầu
“Đừng tự tạo áp lực cho mình”
Cô nói nhỏ: “Lúc ở nhà trẻ, người đã cầm cục gạch giúp ngươi đánh nhau là ta, ngươi còn nhớ không?”
Lục Tân nghe xong điều này, không khỏi mỉm cười
Hắn nhớ mang máng cô giáo Tiểu Lục khi còn nhỏ rất hung dữ, phần lớn những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh vất vả đều trở nên như thế