Chương 396: Xem TV
“Đan Binh, tiếp tục báo cáo kết quả quan sát ở hiện trường đi.”
Một phút trôi qua, trong kênh liên lạc, Trần Tinh bắt đầu hỏi:
“Bây giờ Oa Oa đang làm gì?”
Lục Tân nói:
“Cô ấy đang xem quảng cáo trên TV...”
“Ồ...”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vậy không sao rồi.”
Trần Tinh nói xong, kênh liên lạc im lặng trong một khoảng thời gian dài.
“Không sao là thế nào?”
Lục Tân không kìm được, chủ động hỏi.
Bây giờ hắn đang cầm túi đồ của mình, không biết để ở đâu. Căn phòng này quá gọn gàng, như thể chưa từng có người vào ở. Mỗi món đồ đều mang một phong cách riêng, Lục Tân cảm giác mình không hợp với căn phòng này, hắn không biết nên ngồi chỗ nào. Còn chủ nhân của gian phòng này chắc chắn không phải là kiểu người hồ hởi chào hỏi, mời khách mau ngồi xuống.
Lục Tân bối rối, đành chủ động hỏi:
“Bây giờ ta nên làm gì?”
“Bây giờ ngươi...”
Giọng nói của Trần Tinh vang lên, ẩn chứa sự không chắc chắn:
“Ngươi thử xem có thể rời đi được hay không.”
“Đã xong rồi sao?”
Lục Tân ngẫm nghĩ một lát, nhìn thoáng qua cô gái đang ôm gối xem TV rồi xoay người ra khỏi phòng.
Thế nhưng vừa đi được mấy bước hắn đã ngừng lại.
Lục Tân quay người lại, thấy cô gái kia đã đứng lên.
Cô ấy ôm gối, có vẻ luyến tiếc không muốn buông ra, đôi mắt vẫn dán chặt vào TV, nhưng người lại đi theo hắn.
Lục Tân cảm thấy bất đắc dĩ, nói vào kênh liên lạc:
“Hình như ta không thể đi được.”
Một lát sau, Trần Tinh mới đáp lại:
“Vì sao?”
Lục Tân quay đầu nhìn cô gái kia, thở dài rồi nói:
“Cô ấy rất dính người...”
“Rất dính người...”
Trần Tinh không phản ứng kịp với câu trả lời này của Lục Tân.
Cô hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói:
“Vậy tạm thời ngươi cứ ở lại đã, chờ trụ sở chính đưa ra quyết định.”
“À... Được thôi.”
Nếu lãnh đạo đã nói như vậy thì Lục Tân đành phải đồng ý thôi.
Mà cô gái đã đứng dậy đi theo hắn ra đến cửa rồi, thấy hắn không định đi thì lại ngẩng đầu nhìn, chậm rãi quay lại ghế sofa, ngồi xuống, ôm gối ôm, tiếp tục xem TV.
Không ai nói trong kênh liên lạc, chủ nhân căn phòng lại không để ý tới mình, Lục Tân cảm thấy khá là buồn chán.
Đứng một lúc rồi, hắn đi sang một bên, kéo một miếng bông mềm mại qua.
Miếng bông này trông như một miếng đệm để ngồi, Lục Tân bỏ túi ra rồi ngồi xuống.
Hắn không ngờ miếng đệm bông này lại mềm như thế, hắn vừa ngồi mà nó đã lung lay sắp đổ. May mà Lục Tân kịp mượn năng lực khống chế cơ thể của em gái, khi chuẩn bị ngã nhào ra đất, hắn vươn eo một cái, cơ thể uốn éo vô cùng khoa trương, đứng dậy một cách khó khăn.
Động tác này hơi cường điệu, vẻ mặt Lục Tân có phần xấu hổ.
Cô gái đang ngồi trên ghế sofa quay đầu nhìn về phía Lục Tân, hắn không thể làm gì hơn ngoài mỉm cười với cô.
Gương mặt của cô gái không cảm xúc, cô im lặng một hồi, sau đó nhích sang bên cạnh, chừa chỗ lại cho hắn.
“Đây là... cho phép ta ngồi trên ghế sofa sao?”
Lục Tân cảm thấy khá bất ngờ.
Cô gái lại nhìn Lục Tân, lại nhích sang bên cạnh thêm chút nữa.
Lục Tân nhìn xung quanh căn phòng, tuy không gian rộng rãi, trưng bày nhiều đồ đạc, nhưng thật ra không còn chỗ nào để hắn có thể ngồi hay nằm được nữa.
Dường như thường ngày chủ nhân căn phòng này không bao giờ tiếp khách. Cho nên ngoại trừ chiếc giường để cô ngủ và chiếc sofa mềm mại chỉ dài chừng một mét rưỡi kia ra thì không còn cái ghế nào.
Cứ đứng mãi cũng không tiện, cho nên Lục Tân ngồi xuống cạnh cô.
Cô gái thấy hắn ngồi xuống thì nhích sát về phía hắn, tiếp tục ôm gối xem TV.
Lục Tân không biết nên làm gì, bèn xem TV cùng.
TV không có tiếng nhưng có phụ đề. Trên màn hình là một người đàn ông trung niên ăn mặc nho nhã, lịch sự, đeo mắt kính, cầm lọ thuốc bổ thận tráng dương trong tay, nói với vẻ bừng bừng hứng khởi:
“Chẳng lẽ ta còn không biết ngươi muốn làm gì sao?”
“Trong thế giới Mặt Trăng Đỏ, ai ai cũng bị áp lực đè nặng.”
“Ban ngày phải đi làm, kiếm tiền nuôi gia đình. Buổi tối không còn đủ tinh lực, bà xã oán trách thì phải làm sao đây?”
“Tin vui cho cánh đàn ông đây, suối nguồn của hạnh phúc viên mãn, chỉ cần 98...”
Lục Tân quay sang nhìn Oa Oa, chỉ thấy đôi mắt to, không có chút cảm xúc nào của cô đang dán chặt vào TV, xem rất nghiêm túc.
Lục Tân nói:
“Hay là chúng ta chuyển kênh khác đi?”
Oa Oa nhìn Lục Tân, trên mặt không có biểu cảm, lại quay đầu đi.
“Hình như cô ấy không muốn nói chuyện với ta cho lắm...”
Khi Lục Tân đang suy nghĩ, Oa Oa chợt quay người lại, cầm một vật màu trắng trong tay.
Lục Tân nhìn kỹ lại mới nhận ra đây là điều khiển TV.
“Cảm ơn.”
Lục Tân vội nói, nhận lấy điều khiển, chậm rãi chuyển kênh.
Các chương trình trên TV ngoại trừ phát lại bộ phim từ trước khi thảm hoạ xảy ra thì chỉ có những kênh đưa tin địa phương của thành phố Thanh Cảng. Những kênh khác thì chiếu đủ loại quảng cáo, trong đó có cái bắt chước theo phong cách quảng cáo từ trước khi thảm hoạ xảy ra, quay chụp rất đầu tư.
Lục Tân đổi vài kênh liên tục, cuối cùng cũng tìm được một kênh chiếu phim hoạt hình, tăng âm lượng lên.
“Úm ba la xì bùa...”
Trong TV, một người đàn ông nói với gương mặt vô cảm.