Chương 395: Cô Ấy Đang Cởi Đồ
Trên mấy màn hình khác là các nhân viên nghiên cứu của Đặc Thanh Bộ vừa nhận tín hiệu tiến vào, vị giáo sư Trần chuyên phụ trách nghiên cứu Búp Bê và chỉ đạo công việc liên quan cũng đã có mặt, hắn nhíu chặt mày:
"Thoạt nhìn thì không giống như là mệnh lệnh của Đan Binh làm cho cô ấy không thể từ chối."
"Như vậy, có nghĩa là... Đan Binh có thể khiến cho cô ấy có cảm giác an toàn ngang với cây dù?"
Khi mọi người đang cố gắng suy luận, giáo sư Trần lại lộ vẻ kích động:
"Cứ để bọn họ về phòng an toàn trước đã. Ta muốn nhanh chóng quan sát nghiên cứu sự tiếp xúc giữa cô ấy và Đan Binh...”
“Cháu ta thì sao?”
“Bảo nó đi làm bài tập đi!"
Lục Tân không nghe thấy những tiếng thảo luận này thông qua tai nghe điện thoại của mình.
Hắn chỉ thực hiện theo chỉ dẫn của Trần Tinh, đưa Búp Bê lên tầng 33, đứng đợi trong thang máy một lát, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề đi xa dần, bấy giờ mới dẫn theo Búp Bê đi ra. Sau đó, hắn liền thấy một gian phòng trong suốt như cổ tích, làm bằng những tấm thủy tinh thật dày. Gian phòng này nằm sát cửa sổ, chiếm hết gần một nửa không gian của tầng này.
Trong phòng có một đống đồ chơi và figure của phim hoạt hình, trên tường cũng có treo những vật phẩm trang sức hoạt họa rất đáng yêu.
Chính giữa phòng có đặt một chiếc sô pha bọc nhung lông mượt, đối diện sô pha là một màn hình TV treo tường, 262 inch, gần như chiếm hết cả một mặt tường, hiện đang mở mấy quảng cáo trông có vẻ hơi nhàm chán, âm thanh đã bị tắt.
Góc gần cửa sổ sát đất của tầng này có một lỗ hổng rất to nhưng đã bị một miếng thủy tinh chặn kín.
Đây chính là nguyên nhân Trần Tinh bảo Lục Tân giữ Búp Bê lại trong thang máy một lát.
Vừa rồi hẳn là Búp Bê nhìn thấy Lục Tân tới liền phá vỡ cửa sổ nhảy xuống đất.
Vì thế, Trần Tinh phải bố trí nhân viên tới sửa chữa lại cửa sổ này đã.
Gian phòng này làm bằng thủy tinh công nghiệp, có thể cắt đứt phần nào năng lực của Búp Bê, tránh ảnh hưởng đến người khác, nhưng đối với những dị biến giả có cường độ tinh thần cực cao như cô ấy thì không thể nhốt lại được, vì cô ấy có thể dễ dàng dùng niệm lực đánh vỡ.
...
"Vào phòng đi"
Theo chỉ dẫn của Trần Tinh, Lục Tân đi vào vương quốc hoạt hình xinh đẹp đến không chân thực kia, hắn ngó ngang ngó dọc, không biết nên ngồi chỗ nào.
Lục Tân đang muốn hỏi Trần Tinh nên làm gì tiếp thì bỗng nghe thấy giọng Trần Tinh thoáng vẻ kinh hãi:
"Có phải ngươi không cởi giầy ra không?"
"Đúng vậy..."
Lục Tân tò mò quay đầu, liền thấy trên sàn nhà sạch sẽ không hạt bụi lại đã xuất hiện mấy dấu giày lấm bụi.
Trần Tinh ngẩn ra, hỏi:
"Búp Bê có phản ứng gì không?"
Lục Tân vội quay đầu nhìn, nhanh chóng đỏ mặt:
"Các ngươi không thấy sao?"
Giọng Trần Tinh lập tức trở nên khẩn trương:
"Bình thường trong phòng an toàn của Búp Bê sẽ không lắp đặt camera thường quy... Mau nói cho chúng ta biết, cô ấy đang làm gì vậy?"
Lục Tân hơi xấu hổ đáp:
"Cô ấy đang cởi đồ..."
Trần Tinh kinh hãi:
"Cái gì?"
Lục Tân bỗng thở phào nhẹ nhõm, nói với Trần Tinh:
"May quá, chỉ cởi váy ngoài thôi..."
Trần Tinh trầm mặc rồi dùng một giọng điệu như đã cố gắng bình tĩnh tự nhiên hết sức nhưng vẫn rất khẩn trương bảo với Lục Tân:
"Hiện giờ ngươi... Cho tới hiện giờ, ngươi có suy nghĩ muốn làm cái gì không?"
"Có."
Lục Tân thành thật trả lời:
"Ta muốn mặc lại váy cho cô ấy, không thì xấu hổ chết được..."
"Cái này..."
Rất nhiều người đều đã nghe rõ lời Lục Tân vừa nói, lập tức ngơ ngẩn quay sang nhìn nhau.
"Mặc lại đồ cho cô ấy..."
Trước màn hình ở một xe tải nào đó, giáo sư Trần vừa vội vã chạy tới Đặc Thanh Bộ tham gia cuộc họp khẩn cấp hơi trầm ngâm một chút rồi nói.
"Bảo hắn đừng nên lộn xộn, đợi thông báo từ chúng ta."
Nói xong, hắn mới nhíu mày, lẩm bẩm:
"Tại mình đã già rồi hay là có chuyện gì xảy ra nhỉ... Rõ ràng suy nghĩ của hắn mới là suy nghĩ nên có của một người bình thường mà... Nhưng vì sao mình lại cảm thấy hắn không bình thường?"
...
Lãnh đạo đã bảo mình chờ một lát, Lục Tân đành bất đắc dĩ ở lại.
Hắn thấy cô gái tên Oa Oa đã cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen dày nặng ra, ném xuống đất. Cô mặc một bộ quần áo mùa thu màu đen bên trong, ôm trọn vóc người hoàn mỹ. Cô đá đôi giày buộc dây kiểu chiến binh La Mã sang một bên, để lộ ra bàn chân trắng nõn.
Cô thực hiện những hành động đó trước mặt Lục Tân nhưng vẫn tỏ ra rất tự nhiên, không giống như đang đối mặt với một người xa lạ, hoặc phải nói là một người đàn ông xa lạ.
Sau khi cởi giày, Oa Oa bèn đi về phía Lục Tân. Ngay khi Lục Tân bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cô đi lướt qua người Lục Tân, ngồi trên ghế sofa bọc vải mang phong cách cung điện Châu u, ôm gối ôm bằng nhung, im lặng ngồi xem TV.
Trong TV, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn về phía ngoài màn hình, tra hỏi một linh hồn:
“Hãy nhìn thẳng vào chính bản thân mình. Bây giờ ngươi đang muốn làm gì?”