Chương 398: Ỷ Lại
Lục Tân chán nản nhìn cô gái cứ chơi với những khối nhựa nhỏ như không biết mệt mỏi.
Lúc này, phòng hội nghị tác chiến thành phố Thanh Cảng đang tổ chức một cuộc họp mang tính lâm thời.
Người tham dự cuộc họp gồm có: Chủ nhiệm Văn phòng Hành chính Thành phố Thanh Cảng – Tô Tín Trung, Viện trưởng Viện nghiên cứu Nguồn ô nhiễm đặc biệt – Giáo sư Bạch, Bộ trưởng Bộ Phòng thủ Thành phố Thanh Cảng – Thẩm Luỹ, Giáo sư Viện nghiên cứu Thần kinh Não bộ - Trần Lập Học, Giáo sư Thần bí học – Viên Cần Cần, còn có cả Chuyên gia nghiên cứu biến dị tinh thần thế hệ mới – Mạc Dịch, Chuyên gia Tâm lý học Giả Mộng Di và các Chuyên gia cao cấp trên cấp 5 của thành phố Thanh Cảng.
Trần Tinh đang ở trong xe chỉ huy đỗ cạnh khách sạn Đông Hải. Cô tham gia cuộc họp qua mạng internet, giữ vai trò nhân viên tiếp ứng thông tin cho cuộc họp lâm thời này.
Trong đó, có vài người nghe nói đã xảy ra chuyện lớn, bỏ hết công việc đang làm rồi gấp rút chạy tới.
...
“Từ sáu tuổi, Oa Oa đã tới thành phố Thanh Cảng rồi ở lại đây mười hai năm, cô ấy chưa bao giờ xuất hiện tình trạng khác thường như thế.”
Ngài Tô ngồi ở vị trí chủ toạ trên chiếc bàn hội nghị kéo dài. Gương mặt vốn ôn hoà bình thường lúc này cũng lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, ông nhìn giáo sư và chuyên gia xung quanh:
“Cho nên, các vị hãy cho ta một lời giải đáp. Rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn tới tình trạng khác lạ của Oa Oa, và chuyện này có tạo nên mối nguy hiểm đáng ngại với thành phố Thanh Cảng của chúng ta hay không?”
Bầu không khí trong phòng họp vô cùng kìm nén, mọi người đều bất giác cảm thấy căng thẳng.
“Chưa có đáp án cụ thể, bây giờ chỉ có cách thực hiện kiểm tra mà thôi.”
Lúc này, giáo sư Bạch nói:
“Sự thân thiết bất thường giữa Oa Oa và Đan Binh có lẽ liên quan tới cường độ tinh thần tương đương nhau của họ.”
“Cường độ tinh thần tương cận sẽ làm nảy sinh ra cảm giác thân thiết. Chúng ta đã từng đánh giá, cường độ tinh thần của Đan Binh đạt tới cấp S, còn cường độ tinh thần của Oa Oa lại là... vô hạn.”
“Cho nên, giữa họ nảy sinh cảm giác thu hút trên phương diện cường độ tinh thần cũng là chuyện rất bình thường, ta nghĩ mọi người không nên quá căng thẳng.”
Ông cười nói:
“Dù sao thì, Oa Oa cũng rất cô đơn.”
Trong phòng họp, mọi người trố mắt nhìn nhau, có thể cảm giác được, ai nấy đều dần thả lỏng tinh thần.
Vấn đề ngài Tô đặt ra khiến mọi người hiểu được tính nghiêm trọng của tình huống này.
Còn lời giải thích của giáo sư Bạch giúp mọi người thả lỏng dần.
“Ta có một câu hỏi.”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, đó là Bộ trưởng Thẩm của Bộ Phòng thủ thành phố, ông ta nói với vẻ mặt vô cảm:
“Cô gái có danh hiệu Oa Oa này đã được xác nhận mắc bệnh tự kỷ nặng. Bệnh nhân tự kỷ không hề cô độc, họ chỉ không chào đón người khác bước vào thế giới của mình mà thôi.”
Giáo sư Bạch nhìn về phía Bộ trưởng Thẩm, nói:
“Nhưng ngộ nhỡ có người ngoài xông vào thế giới của họ thì sao?”
Bộ trưởng Thẩm hơi nhíu mày, không trả lời ngay.
Giáo sư Bạch nói tiếp:
“Người mắc bệnh tự kỷ rất khó tiếp xúc với người ngoài, tinh thần của họ nằm trong thế giới riêng của mình. Nhưng nhỡ có người có thể bước vào thế giới ấy, người mắc bệnh tự kỷ sẽ nảy sinh cảm giác ỷ lại lạ thường đối với người xâm nhập đó... Hoặc nói, đó là cảm giác an toàn không thể thay thế được.”
“Cảm giác ỷ lại...”
Trong phòng, mọi người đều được phát tài liệu cho nên biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nghe lời giải thích của giáo sư Bạch, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Ngài Tô chăm chú suy ngẫm về lời thích của giáo sư Bạch, gật đầu chậm rãi rồi nói:
“Ta không hiểu nhiều về biến dị tinh thần, nhưng ta đã tìm hiểu kỹ tư liệu về Oa Oa. Căn cứ vào tình trạng bệnh của cô ấy, có người bước được vào thế giới của cô ấy là chuyện tốt, nhưng cả Oa Oa lẫn người bước vào thế giới ấy đều là những dị biến giả có cường độ tinh thần to lớn, cho nên...”
Ông ấy hơi ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Ta cần các ngươi trình lên một bản báo cáo đánh giá mức rủi ro mất khống chế.”
Bộ trưởng Thẩm cũng gật đầu, nói:
“Mức độ rủi ro không chỉ đến từ Oa Oa, mà Đan Binh cũng có khả năng mất khống chế. Nếu hai người này ảnh hưởng lẫn nhau, thậm chí mất khống chế cùng một lúc... hậu quả lúc đó sẽ nghiêm trọng thế nào?”
Phòng họp lại rơi vào im lặng.
Những người có thể tham gia cuộc họp này đều có địa vị trong lĩnh vực liên quan.
Thế nhưng vì sự kiện lần này có mức độ ảnh hưởng rộng rãi, cho nên dù có quyền lên tiếng, họ cũng không dám tuỳ tiện như trước.
“Chúng ta phải thừa nhận rằng, chuyện này đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta.”
Ngay lúc này, giáo sư Trần giơ bút trong tay lên, nói chậm rãi:
“Ta đã đề xuất lên trên và nộp báo cáo cho phương án để Đan Binh và Oa Oa nói chuyện với nhau, qua đó tháo gỡ trở ngại giao tiếp của Oa Oa. Nguyên nhân đưa ra kiến nghị ấy là vì trước đây, khi thành phố vệ tinh số 2 xảy ra bạo loạn, ta từng chứng kiến Oa Oa và Đan Binh tiếp xúc.”