Chương 399: Kế Hoạch
“Nhưng ban đầu, chúng ta không phát hiện ra phản ứng mãnh liệt của Oa Oa với Đan Binh. Lần trước, Đan Binh chỉ đơn thuần nói chuyện với Oa Oa thôi, nhưng lần này, Oa Oa lại biểu thị sự ỷ lại mạnh mẽ.”
Trong phòng họp, rất nhiều người đã từng đọc bản báo cáo miêu tả lại tình huống lúc đó.
Khi Oa Oa tới thành phố vệ tinh số 2 để trợ giúp, cô ấy từng gặp Đan Binh một lần, hơn nữa giữa hai người họ còn tương tác qua lại.
Lúc đó là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Oa Oa nói chuyện.
Chỉ là một câu hỏi đáp đơn giản, tuy tình huống rất đặc biệt nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy căng thẳng.
Cho tới lúc này, phản ứng của Oa Oa đột nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Tuy nằm ngoài dự đoán nhưng chưa chắc nó đã thành chuyển biến xấu.”
Giáo sư Trần dừng một chút rồi nói:
“Căn cứ vào những gì quan sát được ở thời điểm hiện tại. Thứ nhất, Đan Binh có khả năng chống cự rất mạnh, thậm chí là hoàn toàn miễn dịch trước ảnh hưởng xấu của Oa Oa. Bây giờ, hắn và Oa Oa đã ở chung một căn phòng hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng tâm trạng hắn vẫn không hề dao động. Từ đó có thể suy đoán, ảnh hưởng xấu của Oa Oa không ảnh hưởng tới trạng thái của Đan Binh.”
“Thứ hai, Oa Oa rất khoan dung với Đan Binh. Căn cứ vào những gì chúng ta đã quan sát được từ trước, Oa Oa mắc bệnh sạch sẽ nặng và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu ở các mức độ khác nhau. Nhưng cô ấy lại dễ dàng tha thứ cho Đan Binh khi hắn chưa cởi giày mà đã bước vào phòng, cho phép Đan Binh ngồi bên cạnh mình, thậm chí còn nhường Đan Binh điều khiển để đổi kênh, còn phát ra tiếng động nữa... Căn cứ vào phương diện nào thì chúng ta đều có thể kết luận rằng, những ảnh hưởng đó đang đi đúng hướng...”
Ông nói liền một mạch tới đây rồi mới nhìn về phía ngài Tô ngồi ở vị trí chủ toạ:
“Cho nên, ta có một đề nghị, nếu họ đã bắt đầu tiếp xúc, sao chúng ta không mượn cơ hội này để bắt đầu kế hoạch mà ta đã đề xuất?”
Ngài Tô nghe giáo sư Trần nói xong, im lặng như có điều suy nghĩ, đầu ngón tay chậm rãi gõ nhịp lên bàn họp.
“Cá nhân ta đồng ý với kế hoạch của giáo sư Trần.”
Lúc này, bộ trưởng Thẩm cũng nói:
“Ta chỉ không yên tâm về một điều duy nhất, kế hoạch này cần có Đan Binh phối hợp, nhưng bản thân hắn lại chứa tính bất định. Mặt khác, cơ hội này lại tới quá đột ngột, các ngươi có chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị ổn thoả hay chưa?”
Giáo sư Bạch cười nói:
“Đây không phải là thời kỳ trước khi sự kiện Trăng Đỏ xảy ra, chúng ta không có nhiều thời gian chuẩn bị nữa rồi.”
Bộ trưởng Thẩm nhìn giáo sư Bạch, không hề nổi giận, dường như ông ta không nghĩ rằng câu trả lời này đã mạo phạm tới mình.
Lúc này, ngài Tô ngẩng đầu lên nhìn giáo sư Trần:
“Ngươi định làm gì?”
Giáo sư Trần đứng dậy, cầm điều khiển trong tay, nhấn một cái.
“Đầu tiên, ta sẽ nhờ Đan Binh hỏi Oa Oa ba câu.”
Máy chiếu vừa bật lên, hình ảnh trên đó lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
…
“Ba câu hỏi sao?”
Khi giọng Trần Tinh vang lên trong kênh, nhắc nhở Lục Tân bắt đầu công việc, Lục Tân đã xem phim hoạt hình được hai tiếng rồi, hắn chán muốn chết.
Vì căn phòng này quá yên tĩnh, hắn còn ngại bật to tiếng TV nên xem hoạt hình mà như xem kịch câm vậy.
Chủ nhân căn phòng này không thích nói chuyện với người khác. Cô chỉ ngồi xổm dưới đất, cầm từng khối nhựa lên, tìm màu sắc thích hợp, xếp chúng thành đống, sau đó, dường như cảm thấy không hài lòng lắm nên lại dỡ hết ra.
Nửa tiếng trước, nhân viên công tác tới đưa bữa tối. Đó là một đĩa bánh bích quy có nhân, màu sắc sặc sỡ.
Tuy nhân viên công tác tốt bụng đã chuẩn bị hai phần, nhưng Lục Tân vẫn chưa no.
Trong kênh, Trần Tinh nói cho Lục Tân biết, món ăn đó là bánh macaron, một món ăn nhẹ đắt tiền, rất được yêu thích trước khi thảm hoạ xảy ra. Nhưng nói thật, Lục Tân có ý kiến của riêng mình, hắn cho rằng món này chắc chắn không ngon bằng đùi gà.
Nhưng cũng may, rốt cục Trần Tinh cũng nói hắn nên làm gì rồi.
“Này...”
Lục Tân gọi cô gái đang quay lưng về phía mình, yên lặng xếp các khối nhựa.
Mấy giây sau, cô gái đó mới ý thức được Lục Tân đang gọi mình, chậm rãi nghiêng đầu, im lặng nhìn hắn.
Lục Tân nhớ lại lời Trần Tinh nói, hỏi thật chậm:
“Ngươi có hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình không?”
Cô gái kia im lặng lắng nghe, lâu sau vẫn không phản ứng lại.
Cô chỉ nhìn Lục Tân một lúc rồi nghiêng đầu, tiếp tục xếp các khối nhựa.
“Không phản ứng lại sao?”
Giọng nói của Trần Tinh trong kênh mang theo sự căng thẳng và cả mất mát.
Họ đã chuẩn bị ba câu hỏi, nhưng ngay từ câu hỏi thứ nhất đã không được trả lời rồi thì phải tiến hành kế hoạch thế nào đây?
“Có lẽ không phải là không đáp lại, mà là cô ấy nghe rồi nhưng không hiểu.”
Lục Tân ngẫm nghĩ một chút, nhìn cô gái kia, nói:
“Ý của ta là, ngươi sống có vui không?”
Cô gái ngừng động tác xếp các khối nhựa lại, quay đầu, mỉm cười nhìn Lục Tân.
Sau đó, cô gật đầu một cái thật mạnh.