Chương 405: Đi Ngủ
Cô ấy cũng không bác bỏ điều này, chỉ nói:
“Trước đó hẳn là đã giao lại kết quả thẩm vấn người phụ nữ kia, nhưng ta vẫn chưa xem. Nếu ngươi muốn phụ trách chuyện này, để ta thử hỏi đã, cấp trên mà đồng ý thì có thể tiến hành hai nhiệm vụ cùng lúc.”
“Được.”
Đến lúc này, Lục Tân mới thực sự yên tâm.
Kênh chat vẫn giữ kết nối, nhưng đã điều chỉnh lại chế độ cuộc gọi để tránh ảnh hưởng đến đối phương.
Lục Tân chắc chắn trong kênh chat đã yên tĩnh, hơi hơi duỗi cái lưng lười biếng, quay đầu lại nhìn cô bé kia.
Cô quay lưng về phía Lục Tân, ngồi xổm trên thảm, chăm chú ráp khối nhựa hình vuông nhỏ trong tay. Tính về thời gian, Lục Tân nhớ từ lúc hắn cướp điều khiển từ xa của cô đến giờ, cô cũng đã chơi ít nhất 5-6 tiếng rồi, thế mà không cảm thấy chán sao?”
“Vũ khí hạt nhân của Thanh Cảng...”
Lục Tân lại nhớ đến chức danh của cô, nhẹ lắc đầu.
Cô bé xinh như thế này, thoạt nhìn vô hại, thậm chí còn có chút đáng yêu, tại sao lại có cái tên như vậy?
Mặc dù Lục Tân đã biết sự đáng sợ của cô bé thông qua lời miêu tả của Trần Tinh, nhưng cũng không cách nào liên hệ hai con người này lại với nhau.
Chẳng qua có sao nói vậy, hắn chỉ cần ở đây với cô, lúc cần thiết thì thay Trần Tinh nói với cô mấy câu là đã có thể xem như là làm một nhiệm vụ cấp B, lĩnh thù lao mấy trăm nghìn tệ, quả là một nhiệm vụ rất tốt, giá trị vô cùng cao...
Chỉ là không biết hắn rốt cuộc phải ở cùng cô đến bao giờ thì nhiệm vụ này mới hoàn thành.
Lúc Lục Tân đang suy nghĩ, ánh đèn trong phòng bỗng từ từ mờ đi.
Từ sáng đến dịu nhưng không tắt hẳn, cứ như độ sáng đã được tính toán một cách kĩ lưỡng vậy.
Đang lúc không biết xảy ra chuyện gì, Lục Tân liền nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm trên đất đùa nghịch, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Sau khi nhận thấy sự thay đổi của ánh đèn, cô hơi do dự rồi đặt đồ chơi trong tay xuống, nhẹ nhàng bay vào phòng tắm.
Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng xả nước ào ào từ vòi hoa sen.
“A đây...”
Da đầu Lục Tân có chút tê dại, người cứng đờ đi tới giúp cô đóng của phòng tắm.
Lúc cửa sắp đóng, Lục Tân thấy Búp Bê ở dưới vòi hoa sen đang nhìn mình với ánh mắt hiếu kì cùng khó hiểu.
Hắn lúng túng khoa tay múa chân:
“Phải đóng cửa.”
Đồng thời thu lại ánh mắt.
7 phút 15 giây sau, cô bé đã cởi bỏ bộ quần áo thu, mặc bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Sau đó cô đi thẳng đến trước giường, lặng lẽ chui vào trong chăn.
“Muốn đi ngủ rồi sao?”
Nhìn cô trở nên an tĩnh nằm trên giường, Lục Tân có chút kinh ngạc.
Trong lòng nhất thời không biết phải làm sao, hắn đi đâu ngủ bây giờ?
“Dưới tầng đã sắp xếp phòng cho ngươi, giờ ngươi có thể đi nghỉ rồi.”
Trong kênh chat, giọng của Trần Tinh vang lên:
“Búp Bê luôn có thời gian biểu nghỉ ngơi nghiêm khắc, cô ấy sẽ vô thức tuân theo những điều đó.”
Lục Tân gật đầu, cầm balo của mình lên, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
Nhưng vừa mới bước, hắn liền thấy cô bé như đang ngủ say kia bỗng ngồi dậy, nhìn hắn đã đi đến cạnh cửa, cô ngây ra một lúc, dù có chút không muốn nhưng vẫn chầm chậm vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
“Đừng động đậy...”
Lục Tân vội ngăn cô lại:
“Ta cũng muốn đi nghỉ ngơi.”
Mặt Búp Bê mơ màng.
“Ngủ...”
Lục Tân cẩn thận nói với cô xong, hai tay chồng lên nhau, để bên cạnh má trái làm điệu bộ đi ngủ.
Búp Bê như hiểu ra, cô nhẹ nhàng nhích người sang một bên, để lại phần lớn không gian trên giường.
“? ? ?”
Lục Tân có chút bối rối.
Trần Tinh trong kênh chat cũng hơi không hiểu, vội nói:
“Làm sao vậy?”
Lục Tân nhìn nửa giường trống, trầm mặc một lúc, giải thích:
“Cô ấy chừa cho ta một chỗ trên giường.”
“Cái gì?”
Trần Tinh trong phút chốc có chút hoảng loạn, nói:
“Chuyện này không tốt cho lắm...”
“Phải...”
Lục Tân đồng tình:
“Ta không quen ngủ cùng với người khác.”
Trần Tinh cảm thấy Lục Tân có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cũng không có ý định tranh luận với hắn:
“Ngươi thử yêu cầu cô ấy ở lại đi.”
Lục Tân gật đầu, nhìn về phía Búp Bê nói:
“Ngươi ngủ ở đây đi, không cần đi theo ta.”
Ánh đèn dịu xuống, Búp Bê có hơi hụt hẫng, một lúc sau, khoé miệng cô như cong lên, ánh mắt mông lung, hình như có chút đau lòng.
“Xem ra ta không thể đi được...”
Lục Tân bất đắc dĩ thở dài, quay lại.
Trần Tinh căng thẳng:
“Sao thế?”
“Bởi cô ấy như muốn khóc.”
Lục Tân có chút bất lực, nhưng lại rất có trách nhiệm giải thích:
“Ngươi nói điều quan trọng nhất trong nhiệm vụ này là không được để cảm xúc của cô ấy dao động, dù có thì cũng phải là những cảm xúc tích cực, nếu bây giờ ta đi, cảm xúc của cô ấy hẳn sẽ trở nên tiêu cực nhỉ?”
“Đúng...”
Trần Tinh rõ ràng có phần khó xử:
“Nhưng ngươi...”
Lục Tân mang trong mình tinh thần hi sinh, thở dài:
“Nay ta ngủ lại ở đây vậy...”
Lúc Trần Tinh đang do dự không biết có nên nói rằng để cô hỏi ý kiến cấp trên trước hay không thì nghe thấy tiếng của Lục Tân truyền đến trong kênh chat.
“Cái sô pha này bé quá, ta không nằm ở đây được.”
Trần Tinh trong chốc lát thật sự không biết nên nói gì.