Chương 404: Chứng Rối Loạn Ám Ảnh Cưỡng Chế
"Hạt nhân của Thanh Cảng?"
Lục Tân nghe mấy chữ này thì thấy vô cùng khó hiểu.
Hắn nhớ mang máng đây hình như là loại vũ khí mạnh nhất của loài người từ trước sự kiện mặt trăng đỏ.
Nhưng sau sự kiện mặt trăng đỏ, loại vũ khí này lại rất ít được đề cập đến.
Vũ khí được dùng để đối phó hoặc uy hiếp kẻ địch.
...
"Cho nên, nhiệm vụ của ta chính là trông chừng một quả bom?"
Lục Tân tỉnh táo lại, lặng lẽ lật xem tài liệu được gửi cùng với hợp đồng điện tử.
Mở đầu phần tài liệu này in chữ "Tuyệt mật", thế nhưng mở ra xem lại thấy những gì ghi lại trong đó đa phần đều chỉ là những việc nhỏ.
Chẳng hạn như mục "thức ăn":
Hình dạng và màu sắc đồ ăn của Búp Bê nhất định đều phải đẹp mắt, mùi vị phải vừa ngọt vừa nhạt.
Không được có chất lỏng như canh, không được có thứ gì đó làm bẩn tay khi chạm vào.
Khi uống nước, búp bê chỉ uống nước sạch, không thích những loại đồ uống khác hay cà phê, kể cả nước nóng.
Thức ăn phải được đặt ở những chỗ cô ấy có thể nhìn thấy, nếu không cô sẽ không nhớ để ăn.
Chú ý: lúc nhỏ Búp Bê còn không biết chủ động đi tìm đồ ăn, chỉ khi người khác mang tới, cô mới ăn. Nếu không có ai chủ động mang thức ăn tới, dù đói chết cô cũng không đòi người khác.
...
Từng chút từng chút ghi lại những vấn đề khi ở cùng cô gái này, Lục Tân gãi gãi đầu.
"Chuyện này có thể chú ý được, nhưng ta có một câu hỏi..."
"Còn hội nghị của ta phải làm sao?"
Trần Tinh nghe thấy lời của Lục Tân trong kênh chat, cũng hơi giật mình:
"Hội nghị?"
"Đúng vậy..."
Lục Tân hỏi:
"Hội nghị đào tạo nhân tài cấp cao ấy, không phải 9 giờ sáng mai là phải có mặt rồi sao?"
"Ngươi vẫn đang suy nghĩ về chuyện họp hành..."
Trần Tinh không nhịn được cười lần nữa rồi nhỏ giọng trao đổi với người bên cạnh. Lục Tân thấy bên cạnh cô bỗng nhiên yên lặng, có lẽ đợi những người khác rời đi rồi mới nói:
"Chuyện này ngươi không cần lo, ghi chép của hội nghị ta sẽ để Hàn Băng thu xếp rồi đưa cho ngươi, Coi như ngươi cũng đã tham dự. Còn về chuyện khác..."
Cô không giấu giếm mà hỏi thẳng:
"Có phải ngươi đang quan tâm đến chuyện giai đoạn thứ hai của mình phải không?"
Lục Tân cũng không phủ nhận:
"Phải."
Về hội nghị đào tạo nhân tài cấp cao này Lục Tân không biết phải bàn gì, màcũng không quan tâm.
Hắn quả thực tới đây vì chuyện giai đoạn thứ hai.
"Ta biết ngươi đã nộp báo cáo đăng kí giai đoạn hai."
Trần Tinh thẳng thắn nói:
"Hiện tại chuyện mà ta biết là báo cáo đã được thông qua, công tác chuẩn bị giờ đã bắt đầu tiến hành, ta nghĩ chuyên viên sẽ nhanh chóng liên lạc với ngươi thôi. Mức độ bảo mật của việc này rất cao, thậm chí ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc đã chuẩn bị những gì rồi. Hơn nữa đối với cá nhân ta, ta có trách nhiệm phải bảo vệ an ninh hội nghị, giờ lại thêm việc Búp Bê giao tới tay."
"Đương nhiên, ta sẽ cố hết sức phối hợp, sẽ không để việc ở cạnh Búp Bê làm chậm tiến độ ngươi tiến hành giai đoạn hai."
"Ồ được..."
Lục Tân nghe thấy vậy cũng thầm đồng ý, nhưng lại có chút hiếu kì:
"Ta tưởng ngươi sẽ phụ trách giai đoạn hai..."
Trần Tinh cười nói:
"Công việc đó không còn do ta phụ trách."
Lục Tân vội hỏi:
"Vậy ai phụ trách?"
Trần Tinh hơi trầm mặc, cỏ vẻ như đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không, sau đó liền nói:
"Là giáo sư Bạch."
Lục Tân hỏi:
"Cái người thích nói danh ngôn đó hả?"
Trần Tinh hơi ngây người, giọng nói mang theo chút ý cười:
"Đúng vậy."
"Chuyện này quan trọng lắm à?"
Lục Tân không hỏi nhiều nữa, thân phận của giáo sư Bạch này, hắn cũng rõ rồi.
Hắn là lãnh đạo của Trần Tinh, cũng chính là lãnh đạo của lãnh đạo mình.
Theo như cơ cấu chuyển đổi lãnh đạo, vị trí của hắn gần như tương đương với cấp bậc của phó tổng Tiếu trong công ty mình...
Nói đến đây, Lục Tân cũng không có lý do nào khác nữa.
Hắn chỉ chăm chú suy nghĩ về chuyện mình muốn làm khi đến chủ thành rồi hỏi:
"Vẫn còn một chuyện rất quan trọng, đã có kết quả thẩm vấn mẹ kế phó tổng Tiểu chưa?"
"Ngươi vẫn quan tâm chuyện này?"
Trần Tinh rõ ràng hơi bất ngờ.
"Đúng, ta luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc..."
Lục Tân suy nghĩ một lát, từ từ đáp:
"Hơn nữa đây dù sao cũng là nhiệm vụ của ta, nên do ta hoàn thành mới phải?"
Về việc hắn muốn tìm đến sự giúp đỡ của hệ tạo mộng, hắn không nói với Trần Tinh. Suy cho cùng, điều này cũng hơi ích kỷ, cho nên lúc nói chuyện, hắn kỳ thực có phần chột dạ. Vị lãnh đạo Trần Tinh này khá là thông minh, chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra điều gì.
Có điều Trần Tinh nghe lời Lục Tân nói lại chỉ nghĩ đến việc trước đây hắn quyết tâm ra khỏi thành phố để truy kích đoàn kỵ sĩ.
Trong mắt nhiều nhân viên nghiên cứu của Đặc Thanh Bộ, đây được coi là một loại biểu hiện của Đan Binh khi mắc "chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế"?