Chương 412: Trợ Thủ
Búp Bê thò đầu qua, cẩn thận cắn một miếng, trên mặt cô để lộ biểu cảm không thích nhưng cô vẫn nuốt xuống.
Người nhân viên phục vụ đứng sau vừa mới làm cho Búp Bê một kiểu tóc mà nếu phải ra tiệm cũng sẽ tốn ít nhất mười đồng tiền ngây ngẩn cả người.
"Món đồ số ba cần chuẩn bị là một cặp kính sát tròng làm từ thủy tinh đặc chế."
Ở đầu dây bên kia, Trần Tinh không hề biết tới những việc vừa xảy ra, cô vẫn chuyên tâm giảng giải cho Lục Tân nghe:
“Tác dụng phụ mà Búp Bê tạo thành cho những người xung quanh đại khái được chia làm ba loại, một là dưới tình huống không có gì ngăn cách, chỉ cần bị vây trong một phạm vi nhất định, chắc chắn sẽ bị cô ấy ảnh hưởng. Loại thứ hai là khi nhìn thẳng vào gương mặt của cô ấy sẽ chủ động bị ảnh hưởng. Loại cuối cùng là khi cô ấy nhìn thẳng vào một người, người đó sẽ chịu ảnh hưởng mãnh liệt. Cặp kính sát tròng này được trang bị nhằm ngăn chặn đặc điểm đó của cô ấy. Sau khi mang đủ ba món đồ bảo hộ này, về cơ bản Búp Bê đã có thể đi lại trên đường phố như những người bình thường mà không tạo thành ảnh hưởng cho những người xung quanh... Dĩ nhiên, đây chỉ là trên lý thuyết, còn nguyên tắc của chúng ta vẫn nên cẩn thận thì phải hết mức cẩn thận."
"Đã biết..."
Lục Tân tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Ăn xong, Lục Tân và Búp Bê cùng nhau xuống lầu. Lúc này dưới lầu không có lấy dù chỉ một bóng người, nhưng phía dưới đã đậu sẵn một chiếc xe cỡ lớn.
Thùng xe đã trải qua cải tạo, bốn phía đều là thủy tinh, hơn nữa còn được trang trí bằng một số món đồ gam màu nóng.
Ở vị trí ghế lại là một người đã được vũ trang đầy đủ, người đó sẽ phụ trách lái xe.
Trần Tinh tiếp tục giới thiệu:
“Đây là tài xế riêng của Búp Bê, cùng nằm trong đoàn phục vụ. Không chỉ phải mặc bộ đồ phòng hộ chuyên nghiệp nhất, còn phải uống thuốc kiểm xoát cảm xúc bản thân trước. Nhưng dựa theo quy định, hắn chỉ có thể lái xe ba mươi phút, sau đó phải đổi thành người khác. Những nhân viên khác của đoàn phục vụ sẽ đi theo các ngươi mọi lúc, nếu cần gì, họ sẽ xuất hiện ngay trong vòng một phút."
"Phiền thật đó..."
Khi Lục Tân nghe thấy quy định vừa nghiêm khắc lại vừa cẩn thận này, hắn vô thức cảm thán một câu.
Cô gái đang ngồi đối diện hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn hắn chăm chăm. Lục Tân thấy hơi xấu hổ, vội vàng chỉ người tài xế đang ngồi phía trước:
“Ý ta nói là hắn."
Nhân viên phục vụ vững vàng lái xe, nhưng ánh mắt nhìn Lục Tân qua kính chiếu ít nhiều gì vẫn có chút u oán.
…
Vu Thần từng tham gia khoá học giải toả và loại bỏ áp lực trên tầng mười bảy một toà nhà lớn phía Tây thành phố chính. Xe đi khoảng nửa tiếng thì dừng lại trước một toà cao ốc. Đúng lúc đây là thời gian giao ca của tài xế, một tài xế khác sẽ tới thay.
“Ngươi chờ ta ở đây nhé! Ta lên trên một lát rồi sẽ xuống ngay.”
Lục Tân xách túi lên, chuẩn bị xuống xe, hắn nói với Oa Oa.
Gương mặt Oa Oa không biểu cảm, cô đứng lên một cách rất tự nhiên, như thể chuẩn bị xuống xe vậy.
“Hả?”
Lục Tân cảm thấy ngạc nhiên, nhìn cô gái cúi gằm đầu, không nói câu nào.
Trong kênh liên lạc, Trần Tinh đành phải giải thích:
“Khi Oa Oa nghe thấy lời mình không thích, cô ấy sẽ giả vờ như không nghe thấy gì.”
“Ừm...”
Lục Tân đành phải đánh giá lại cô gái này một lần nữa:
“Cô nói là cô ấy ngốc nghếch lắm mà, thực ra cũng đâu có ngốc...”
“... Còn biết giả ngu nữa chứ.”
Trần Tinh im lặng một lát rồi nói:
“Oa Oa vốn không hề ngốc, cô ấy chỉ không biết cách giao tiếp với người khác thôi.”
“Được rồi...”
Lục Tân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ:
“Nếu đưa cô ấy theo thì có ảnh hưởng tới công tác của ta không?”
“Không đâu.”
Trần Tinh cười khẽ, nói:
“Đừng quên, rằng bản thân Oa Oa cũng là một dị biến giả có năng lực và hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc.”
“Chuyện này..”
Lục Tân cảm thấy nghi ngờ, bèn nói:
“Cô ấy cũng có thể điều tra sự kiện ô nhiễm đặc biệt sao?”
“Đương nhiên là không thể rồi.”
Trần Tinh mỉm cười:
“Nhưng Oa Oa sẽ rất ngoan, cô ấy sẽ không làm ảnh hưởng hay cản trở nhiệm vụ điều tra của ngươi đâu. Ngươi có thể coi Oa Oa là một trợ thủ trong công việc dọn dẹp sự kiện ô nhiễm đặc biệt...”
Mấy giây sau, Lục Tân mới tiếp nhận được giả thiết “Oa Oa” = “trợ thủ” này.
Không còn cách nào nữa, đành phải đưa cô ấy theo vậy.
“Nếu như Oa Oa muốn điều tra với ngươi, ngươi phải nhớ...”
Trần Tinh ngẫm nghĩ một lát, rồi nhắc nhở Lục Tân - một người chưa quen thuộc với nghề bảo mẫu một cách kiên nhẫn:
“Theo lẽ thường, chỉ cần nhìn thấy mặt Oa Oa ở trong một khoảng cách nhất định, không bị cản trở thì sẽ xuất hiện cảm xúc khác thường. Thế nhưng có chứng cứ cho thấy, người tiếp xúc với Oa Oa trong một phạm vi nhất định chừng một tiếng cũng có thể bị cô ấy ảnh hưởng.”
“Cho nên ngươi hãy cố gắng nhắc nhở Oa Oa. Khi gặp người khác thì dùng ô che khuất gương mặt mình, cô ấy cũng biết việc này.”
“Một điều nữa, nếu có người bị Oa Oa hấp dẫn, chủ động tiếp cận cô ấy thì phải ngăn cản kịp thời.
“Thứ ba, cố gắng đừng quát mắng Oa Oa...”