Chương 413: Người Quen Cũ
Lục Tân nghe vậy thì bỗng cảm thấy căng thẳng:
“Nếu quát thì sao?”
Trần Tinh dừng một lát, nói:
“Cô ấy sẽ buồn lòng.”
“... Được rồi!”
Lục Tân đành phải đồng ý, bĩu môi:
“Các ngươi để một người nguy hiểm như thế đi xử lý sự kiện ô nhiễm mà được sao?”
“Thật ra chỉ cần tuân thủ nguyên tắc tiếp xúc với Oa Oa, mức độ rủi ro mất khống chế của cô ấy sẽ rất thấp...”
Trần Tinh giải thích một cách kiên nhẫn, thực ra cô rất muốn nói rằng, rủi ro mất khống chế của ngươi còn cao hơn Oa Oa cơ, nhưng rồi cô vẫn nhịn được.
...
Lục Tân mở cửa xe được lắp kính chống đạn ra, nhảy xuống nhẹ nhàng.
Cảm giác ánh mặt trời chiếu rọi xuống đỉnh đầu thật là thoải mái.
Đằng sau có tiếng vật gì đó chạm đất, lưng hắn cảm giác được sự mát mẻ.
Oa Oa đi xuống theo hắn, cô ấy không nhảy mà chạm hai chân xuống đất.
“Đi thôi!”
Lục Tân cười với Oa Oa, dẫn đường đi vào trong toà nhà cao tầng.
Nhân viên phục vụ đi trước đã sắp xếp rồi, Lục Tân không cần tốn chút công sức nào cả, hắn đi thẳng tới chiếc thang máy để không ở bên cạnh, ấn vào nút lên tầng. Hắn và Oa Oa bước vào thang máy, lên thẳng tầng 17.
Đến tầng 7, thang máy dừng lại, có người đang đợi ở đây.
Lục Tân mỉm cười hiền lành với đối phương, nói:
“Chúng ta có việc gấp, ngươi hãy chờ thêm một lát nhé!”
Đối phương là một chàng trai ăn mặc theo phong cách hiphop, nghe Lục Tân nói vậy thì nổi nóng, hắn cao giọng:
“Tại sao?”
Lục Tân rút súng từ trong túi ra, cho hắn ta nhìn lướt qua.
Chàng trai run lên bần bật:
“Ta không vội.”
“Cảm ơn.”
Lục Tân cảm ơn hắn, lại ấn vào nút lên tầng.
Thang máy tiếp tục đi lên, Oa Oa nhìn Lục Tân bằng ánh mắt hiếu kỳ.
“Không có việc gì đâu, ngươi yên tâm.”
Lục Tân cười hiền lành với cô, nhẹ giọng trấn an.
Oa Oa gật đầu rồi cúi đầu xuống, lẳng lặng dựa vào vách tường trong thang máy.
“Xin chào, ta vẫn luôn đợi ngươi... A!”
Lên tới tầng 17, một người đàn ông trung niên đã đợi sẵn ở đây. Ông ta mỉm cười rạng rỡ, gương mặt bóng dầu. Lúc đầu, gương mặt ông ta mang theo vẻ khách khí như gió xuân, nhưng khi thấy Lục Tân, mặt ông ta cứng lại.
Lục Tân nhìn người trước mắt, cảm thấy khá bất ngờ:
“Ngươi mở cả lớp dạy thêm nữa sao?”
Thịt mỡ trên mặt người đàn ông trung niên run run:
“Đây là một nghiệp vụ mới được triển khai không lâu...”
Sau đó, ông ta nhìn Lục Tân:
“Ngài Đan Binh, sao ngươi lại tới thành phố chính... Ta đã chuyển khoản 10 vạn tiền công cho ngươi rồi.”
Lục Tân nói:
“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.”
…
Lục Tân có quen biết từ trước với người đàn ông trung niên này.
Trước đây, ở thành phố vệ tinh số 2, Lục Tân nhận việc riêng đầu tiên ở chỗ ông ta.
Người này rất tốt, giữa Lục Tân và ông ta có tình bạn bật lửa zippo.
“Xem ra ngươi vẫn còn nhớ ông ta.”
Trong kênh liên lạc, Trần Tinh cười nói:
“Trước đây, người này giới thiệu vụ của hai cha con nhà họ Hứa cho ngươi, dẫn tới một loạt sự kiện ô nhiễm liên tiếp. Thành Phòng Bộ đã tiến hành điều tra nghiêm ngặt, nhiều đồng nghiệp của ông ta đã bị bắt vì lí do không giải thích được. Chỉ có mình ông ta là trong sạch, tra hỏi vài lần rồi thả ra. Vốn bộ trưởng Thẩm định thẳng tay thủ tiêu toàn bộ hệ thống, thậm chí còn định xoá ký ức của họ nữa. Nhưng theo lời đề nghị của giáo sư Bạch, bộ trưởng Thẩm đã chấp nhận cho những người này sống.”
“Dù sao, những sự kiện ô nhiễm tinh thần liên tục xuất hiện, tổn thất về nhân lực và vật lực là vô cùng to lớn. Chỉ dựa vào mỗi Đặc Thanh Bộ và nhóm điều tra dưới trướng Đặc Thanh Bộ thì rất khó để xử lý chu đáo từng sự kiện một. Cho nên sự tồn tại của họ cũng hỗ trợ cho công việc của chúng ta.”
Lục Tân gật đầu, nói với đối phương:
“Vào xem một chút đi!”
“Được, được...”
Người đàn ông mập mạp đối nhân xử thế rất hào phóng, thoải mái, nhưng trước mặt Lục Tân, ông ta lại có vẻ hoảng sợ.
Ông vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, vừa dẫn đường phía trước.
Nhưng vừa đi được mấy bước, ông ta cố tình thả chậm tốc độ, quay người lại kính Lục Tân một điếu thuốc, hai người sóng vai đi về phía trước.
“Cảm ơn.”
Lục Tân nhận điếu thuốc, tiện tay lấy chiếc bật lửa Zippo ra.
Người đàn ông mập mạp nhìn thấy vậy thì ê răng.
“Ngài Đan Binh, chúng ta làm ăn hợp pháp...”
Ông ta vừa đi vừa nói với vẻ chột dạ:
“Đương nhiên trước đây cũng hợp pháp, nhưng chỉ có chút sơ hở trên phương diện khai báo... Ai da, cũng vì sơ hở này mà nhiều người đi trước ta đã phải đi khai hoang rồi đấy... Bây giờ, chúng ta đã điều chỉnh lại hình thức công việc của mình rồi.”
“Chúng ta tuân theo chỉ thị của Thành Phòng Bộ, cung cấp chỉ đạo tinh thần miễn phí và nghiệp vụ phòng chống ô nhiễm tinh thần cho quần chúng, coi như tạo phúc cho xã hội. Về phương diện khác, chúng ta muốn thâm nhập sâu vào trong quần chúng, nếu phát hiện manh mối nào bất thường, chúng ta sẽ lập tức báo cáo cho cấp trên. Ví dụ như, lần trước, người của Phòng Cảnh vệ vừa tới, tất cả chúng ta đều phối hợp điều tra, đã được chứng minh là không có vấn đề gì...”
Nghe lời tên mập mạp này nói, Lục Tân nhíu mày, thản nhiên đáp lại:
“Có phải ngươi đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi không?”
“Hả?”
Tên mập kia kinh hãi, khoát tay lia lịa:
“Không hề, không hề, sao lại thế cơ chứ?”
Lục Tân nói với vẻ ngạc nhiên:
“Vậy tại sao ta lại cảm thấy ngươi đang chột dạ nhỉ?”
Trán tên mập mạp toát ra đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng là ông ta đang sợ hãi, chột dạ cái gì!
Cũng may là Lục Tân mới chỉ nghi ngờ những hành vi kỳ quặc của ông ta thôi, nhưng chưa có chứng cứ nên hắn cũng không nói gì thêm. Hắn vừa chú ý Oa Oa bên cạnh, để cho cô không bất cẩn để lộ mặt, vừa đi về phía trước.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy phòng học chỉ đạo tâm lý đằng sau cánh cửa kính tự động ở cuối hành lang.
Trong phòng học có rất nhiều người, đa phần là phụ nữ trung niên, trang điểm tinh tế.
Trong đó cũng có cả những chàng trai khá trẻ, trông tinh thần có vẻ không tốt lắm, cùng vài cô gái đang ngồi nghiêm chỉnh.
Đằng trước là một tấm bảng lớn, một người đàn ông mặc áo sơ mi, đeo kính gọng vàng đang giảng bài:
“Mọi người phải chú ý một điểm khác biệt về bệnh lý trên phương diện tinh thần. Đừng coi bệnh tinh thần thành một lời chửi mắng, cũng đừng nghĩ nó là một chuyện gì đó rất khó nói. Thực ra, những bệnh này cũng giống với cảm cúm, phát sốt, tê chân... thôi.”
“Nó là một loại bệnh, cần tĩnh dưỡng, trị liệu, hơn nữa, cần dũng cảm đối mặt với nó.”
Người bên dưới làm đủ mọi chuyện, không biết có nghe lọt tai câu nào chăng.
Tên mập họ Lưu lau mồ hôi, nói với Lục Tân:
“Nghe thử xem, giảng bài khá hay đúng không?”
Lục Tân gật đầu, nhìn thoáng qua bên trong phòng học qua ô cửa, sau đó, hắn im lặng lùi lại.
“Ngươi muốn đi sao?”
Tên mập họ Lưu thở phào rất rõ, tặng Lục Tân một bao thuốc lá, trên gương mặt đã đổi sang biểu cảm vui vẻ tiễn khách.
“Chờ thêm một lát nữa đi.”
Lục Tân bình tĩnh nhận bao thuốc, nhưng hắn không hút ngay, mà đeo một bên tai nghe lên, nói:
“Tổ trưởng Trần, ở đây có vấn đề, ta nhìn thấy hai người có biến dị tinh thần.”
“Xin hỏi, ta nên xử lý mấy người đó ngay tại chỗ, hay đưa đi trước?”
“Cái gì cơ?”
Tên mập Lưu ngẩn ra, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc.
“... Ngươi chắn đấy à?”
Dường như vì giọng Lục Tân quá đỗi bình thường nên lát sau Trần Tinh mới phản ứng lại, vội vàng hỏi.
Lục Tân lại nhìn lướt qua bên trong phòng học:
“Chắc chắn.”
“Khống chế cục diện, trước mắt đừng đánh rắn động cỏ.”
Giọng nói của Trần Tinh mang theo vẻ nóng này, cô hạ lệnh: “Đội đặc nhiệm, đi ngay lập tức!”
“Thông báo với Thành Phòng Bộ, phong toả toàn bộ toà nhà ngay!”
“Còn đứng đờ ra đấy làm gì... đã xảy ra chuyện rồi!”