Chương 418: Rắc Rối
Ngài Tô và giáo sư Bạch nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc, lời nói của ông lão này thân mật ngoài dự đoán của mọi người.
“Ting ting ting...”
Ngay lúc họ đang định bàn luận sâu hơn về vấn đề này, thì chiếc điện thoại bàn màu đỏ trong phòng họp đổ chuông.
Giữa bầu không khí nghiêm túc, tiếng chuông lảnh lót có vẻ chói tai.
Ngài Tô mỉm cười, ra hiệu cho thư ký tới nghe điện thoại, còn bản thân mình thì suy nghĩ xem nên nói những việc gì.
Nhưng họ còn chưa tiếp tục chủ đề câu chuyện ban nãy, thư ký đã quay sang, nói:
“Ngài Tô.”
Gương mặt vị thư ký mang theo vẻ do dự:
“Có lẽ ngài cần nhận cuộc điện thoại này.”
“Xin thứ lỗi.”
Ngài Tô mỉm cười, nói với ông lão kia một câu. Sau đó, ông ta cầm điện thoại lên, im lặng nghe một lúc rồi cúp máy.
Biểu cảm trên gương mặt của ông ta không hề thay đổi, nói với thư ký:
“Ngươi tới chỗ bộ trưởng Thẩm một chuyến đi.”
…
“Sao lại có thể xảy ra loại chuyện như thế chứ?”
Bộ trưởng Thẩm vội bước vào một văn phòng khác.
Lúc này, sắc mặt ông ta đã trở nên xanh mét, trong khi ông ta đang bận rộn phụ trách vấn đề an ninh của đoàn chuyên gia của Hải Thượng đến thăm thì đột nhiên có một việc khẩn cấp khác đang chờ ông ta giải quyết. Đây là một việc rất hy hữu, nhưng càng như vậy, càng cho thấy tính khẩn cấp của sự việc.
Rõ ràng là văn phòng này đã được chuẩn bị tạm thời.
Tuy nhiên, văn phòng này có nhiều màn hình LCD treo trên tường hơn so với vị trí cây cầu treo bằng thép ở cổng phía đông của thành phố Thanh Cảng.
Trên đó là những hình ảnh dày đặc, trong đó có một số là hình ảnh các nhân viên vũ trang mặc quần áo bảo hộ đang phong tỏa một tòa nhà, một số là hình ảnh những người bị bắt đang vùng vẫy la hét trong hoảng sợ, một số là hình ảnh những người bị bắt đang khóc lóc thảm thiết trong một phòng thẩm vấn.
Việc sắp xếp những hình ảnh như vậy lại với nhau khiến người ta nảy sinh cảm giác cực kỳ đè nén.
“Đó là đại tá Trần từ Đặc Thanh Bộ…”
Các nhân viên đã chờ đợi trong căn phòng này từ sớm lập tức báo cáo:
“Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô ấy đã ra lệnh bắt giữ gần một trăm công dân của thành phố chính. Đồng thời phong tỏa ba tòa nhà, hai trung tâm thương mại và một văn phòng hành chính…”
Nói đến đây, hắn không khỏi dừng lại giây lát, nuốt nước bọt rồi mới nói tiếp:
“Hơn nữa, việc này vẫn chưa kết thúc.”
“Hiện tại, các nhân viên vũ trang mà Đặc Thanh Bộ có thể trực tiếp điều động, cũng như các nhân viên cảnh sát của Văn phòng An ninh nhận lệnh phối hợp với họ, đều đã nhận được lệnh của Đặc Thanh Bộ tham gia vào công việc truy bắt, thẩm vấn, giam giữ và cách ly mục tiêu. Tuy nhiên, nhân lực cho việc này đang thiếu hụt trầm trọng.”
“Hiện tại, cô ấy đã làm đơn trình báo sự việc bất thường này lên cấp trên và yêu cầu Bộ phòng vệ thành phố hỗ trợ.”
“Đã bắt nhiều người như vậy…”
Bộ trưởng Thẩm vốn tính nóng như lửa, không ngờ lúc này ông ta lại kiềm chế một cách kỳ lạ và nói:
“Nguyên nhân là gì?”
“Trong báo cáo khẩn cấp mà cô ấy đã nộp, cô ấy đã đề cập đến tình trạng ô nhiễm bất thường không rõ nguồn gốc.”
Nhân viên công tác đặt một bản báo cáo ở bên trên tập hồ sơ trong tay mình, để Bộ trưởng Thẩm có thể lật xem bất cứ lúc nào. Đồng thời, hắn vẫn báo cáo nhanh và đầy đủ bằng miệng:
“Tất cả những người mà bây giờ cô ấy đang bắt giữ đều bị nghi ngờ là đã bị ảnh hưởng bởi một loại ô nhiễm bất thường nào đó.”
Sắc mặt Bộ trưởng Thẩm trở nên thâm trầm, ông ta đưa tay cầm lấy tập hồ sơ.
Nhân viên công tác tiếp tục báo cáo:
“Sự việc này cũng đã được thông báo cho ông Tô và Văn phòng Hành chính tối cao.”
“Tuy nhiên, vấn đề chúng ta đang phải đối mặt bây giờ là, vì sự việc xảy ra đột ngột, hơn nữa trong số những người bị bắt có rất nhiều người là người nhà của quan chức hành chính, hoặc người của các tập đoàn lớn trong thành phố, cho nên Đặc Thanh Bộ vẫn chưa có lời giải thích nào thỏa đáng dành cho họ. Giờ đây, những người này đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, họ đã thông qua nhiều kênh khác nhau để phàn nàn và yêu cầu thả người.”
“Điện thoại trong Văn phòng Hành chính gần như lúc nào cũng ở trong tình trạng máy bận, rất nhiều người đã tập trung trước Văn phòng An ninh và yêu cầu thả người. Nếu chúng ta không xử lý kịp thời, rất có thể sẽ gây ra những hậu quả khủng khiếp.”
“Hãy bảo họ im miệng đi.”
Bộ trưởng Thẩm trả lời với vẻ kiên quyết:
“Bất kể là ai, một khi đã bị ô nhiễm, đều phải bắt hết lại!”
“Vâng…”
Nhân viên công tác nuốt nước bọt rồi nói:
“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta…. Không thể chứng minh họ bị ô nhiễm.”
“Hả?”
Bộ trưởng Thẩm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương.
…
“Đội.... Đội trưởng, đã bắt quá nhiều người…”
Trần Tinh sớm đã hội họp với Lục Tân trên con đường sầm uất nhất ở trung tâm của thành phố chính Thanh Cảng. Lúc này, cô đang nhíu chặt lông mày, gắt gao nắm máy bộ đàm và im lặng quan sát cảnh tượng bắt giữ gây hoảng sợ trước mặt.
Một người lính được vũ trang đầy đủ ở bên cạnh cô lên tiếng với vẻ lo lắng:
“Việc tiếp tục bắt giữ họ là vượt quá thẩm quyền của chúng ta.”