Chương 422: Cứng Rắn
“Hãy phát cảnh báo cấp một trong phạm vi toàn thành phố và phong tỏa thành phố chính.”
“Điều động tất cả các dị biến giả và đội đặc nhiệm của Thành Phòng Bộ, phân chia khu vực canh gác để đề phòng những thay đổi bất thường.”
“Cuối cùng, bật chương trình khởi động khẩn cấp pháo điện ly siêu tần trên các bức tường cao, điều chỉnh họng pháo, nhắm chuẩn vào…chủ thành!”
Những nhân viên cấp dưới xung quanh đều ngẩn ra, hồi lâu sau họ mới vội vàng đáp lời:
“Vâng!”
Ngay cả thư ký riêng của ông Tô cũng nói với vẻ sửng sốt:
“Ta phải báo cáo với ông Tô một tiếng. Mệnh lệnh cuối cùng này thật sự quá đáng sợ…”
“Đội phân tích thông tin chú ý, ta đã tiến hành một cuộc thẩm vấn đặc biệt đối với những người bị nghi ngờ là dị biến giả, và thu được các thông tin sau:
Thứ nhất, có lẽ tất cả những người bị nghi ngờ là dị biến giả đều từng tham gia một nghi thức kiểu như cầu nguyện hay nguyền rủa nào đó.
Thứ hai, nghi thức bí ẩn này được lưu hành trong mạng cục bộ, trường học, xí nghiệp và một số nơi khác ở thành phố chính, với phương thức truyền bá rất đa dạng.
Thứ ba, những người bị nghi ngờ nhiễm bệnh dù không có đặc điểm rõ ràng, nhưng vẫn phải được cách ly ngay lập tức và cắt đứt mọi phương thức liên lạc với bên ngoài.”
…
Trời sắp về đêm.
Vì sắp vào đông nên dường như trời tối rất nhanh.
Lục Tân yên lặng ngồi trên ghế phụ, hắn không tiếp tục nhìn vẻ hoảng sợ của những người khác.
Cảm xúc của hắn không hề có sự dao động, hắn chỉ yên lặng ngồi đó ngắm nhìn thành phố này - thành phố vốn đã để lại cho hắn một ấn tượng rất có trật tự. Nó gần như hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của hắn về thời kỳ tiền văn minh. Bây giờ, thành phố này đang bị xâm chiếm bởi quái vật.
Lúc này, Lục Tân chỉ có thể nhìn chúng chiếm lĩnh, bởi vì Lục Tân không muốn cưỡng ép thay đổi suy nghĩ của người khác.
Những mong muốn, hay yêu cầu của hắn chưa bao giờ là nhiều.
Cũng giống như lúc này, hắn không mong muốn xa vời rằng những người khác có thể hoàn toàn tin tưởng mình trong những việc quan trọng như thế này.
Bấy giờ, một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ phía sau.
Cô ấy nắm lấy lòng bàn tay của Lục Tân.
Lục Tân quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, Búp Bê đang mở to đôi mắt và nhìn hắn với vẻ đờ đẫn.
Lục Tân đột nhiên hiểu được cô ấy đang nói:
“Ta tin ngươi.”
Một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe miệng, dù hắn không hề cảm thấy mất mát.
Tuy nhiên, không có gì là xấu khi một người như vậy thể hiện rằng cô ấy tin tưởng hắn.
Cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng giày cao gót nặng nề bước trên đường, Trần Tinh bước đến bên cạnh cửa kính xe phía Lục Tân.
“Đan Binh, có nhiệm vụ khẩn cấp cần giao cho ngươi.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tinh, Lục Tân hơi ngẩn ra, hắn vội vàng đẩy cửa rồi xuống xe đứng đối diện với lãnh đạo.
“Lập tức tìm ra tất cả những dị biến giả đó, không được bỏ sót bất kỳ ai.”
Trần Tinh nói một cách dứt khoát và lưu loát, thậm chí không cho người khác cơ hội nghi ngờ.
Lục Tân sững sờ một lúc mới có phản ứng, hắn vội nói:
“Được.”
Hăn cũng không biết tại sao, mặc dù không có cảm xúc gì khác thường, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười.
Điều này có thể là hắn không quan tâm đến việc họ có tin tưởng hắn hay không.
Nhưng khi họ lựa chọn tin tưởng hắn, tâm trạng của hắn thực sự sẽ trở nên tốt hơn sao?
…
“Đội trưởng Trần, nếu tiếp tục bắt người, nhân lực của chúng ta…”
Sau khi nghe Trần Tinh ra lệnh, người lính vũ trang đứng bên cạnh chiếc xe phía sau bỗng cảm thấy hơi chấn động, nhưng hắn vẫn cất giọng hỏi.
Trần Tinh quay đầu nhìn hắn, cô chưa kịp nói gì thì đột nhiên có tiếng cánh quạt quay ở trên đầu cô, có ba bốn chiếc trực thăng bay đến từ phía sau tòa nhà, xa hơn nữa, toàn bộ đèn giao thông cùng lúc chuyển sang màu đỏ.
Trong làn đường khẩn cấp, từng chiếc xe quân sự nối tiếp nhau như một đàn kiến đen nhanh chóng lao tới.
Máy bộ đàm trên tay Trần Tinh phát ra âm thanh của dòng điện, cuối cùng là một câu báo cáo ngắn gọn:
“Quy trình ứng phó khẩn cấp cấp một nội bộ đã được kích hoạt, đội hỗ trợ của Thành Phòng Bộ đã có mặt.”
…
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lão hạm trưởng của Quốc Đảo* thứ nhất tươi cười hỏi thăm sau khi thấy Tô tiên sinh nghe xong cuộc điện thoại kia.
* Ở những chương trước là Hải Thượng
“Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Tô tiên sinh về lại chỗ ngồi, cười nói:
“Chúng ta tiếp tục nào.”
Sau khi nghe những lời này, người trong phòng họp đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Họ biết cuộc điện thoại gọi đến khi Tô tiên sinh tiếp đón đoàn chuyên gia từ Quốc Đảo không hề đơn giản như vậy, thư ký của Tô tiên sinh đã nhận điện thoại nhưng vẫn nhất quyết yêu cầu hắn đến nghe, ắt hẳn đó không chỉ là chút chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, Tô tiên sinh không hề tỏ ra lo lắng, xem ra hắn vẫn xem việc tiếp đón đoàn chuyên gia là quan trọng nhất.
………
“Theo ý của lão Diệp, hình như ông rất coi trọng chuyện hợp tác giữa Quốc Đảo và Liên Minh?”
Tô tiên sinh vừa cười vừa đặt câu hỏi để nối tiếp chủ đề vừa rồi, đồng thời cũng đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.