Chương 423: Biến Đổi
Nghe Tô tiên sinh nói xong, lão hạm trưởng của Quốc Đảo thứ nhất mỉm cười gật đầu rồi tiếp lời:
“Năm đó, trước khi nhà nghiên cứu thiên tài của viện nghiên cứu Liên Minh nhảy lầu tự có để lại một bức thư tuyệt mệnh. Trong đó có viết, sự xuất hiện của các dị biến giả chắc chắn sẽ tác động rất lớn đối với những cấu trúc văn minh và trật tự xã hội vốn đã quen thuộc với chúng ta. Vậy nên, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của thần. “
“Dù ta và hầu hết mọi người đều không mong chờ sự xuất hiện của vị thần này.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nở nụ cười rồi nói:
“Nhưng ta cũng biết rất rõ, sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.”
Tô tiên sinh lắng nghe rồi nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với những gì lão hạm trưởng vừa nói.
Hiện tại, hầu hết các tổ chức bên trong thành phố Cao Tường đều không cho lan truyền tin tức về dị biến giả để tránh gây hoang mang.
Nhưng với cương vị là nhà quản lý, mỗi người đều biết rõ họ đang phải đối mặt với những biến đổi như thế nào, từ đó có thể dự đoán những biến động gì sẽ xảy ra sau này.
“Để đối phó với những tên điên muốn trở thành thần kia, điều mà những người bình thường như chúng ta có thể làm chính là đoàn kết. “
Lão hạm trưởng giải thích quan điểm của mình:
“Đoàn kết là gần gũi và tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải giống như hiện nay. Các tổ chức ở mỗi thành phố đều mang thành kiến và đề phòng, vừa liều mạng che giấu bí mật của mình, lại cố gắng điều tra bí mật của người khác. Bên ngoài thì nói vĩ hoà di quý, nhưng sau lưng lại đánh nhau đầu rơi máu chảy chỉ vì đất đai, tài nguyên khoáng sản và dầu mỏ.
Ông không hề e ngại mà vạch trần tình hình thực tế hiện giờ, khiến mọi người nghe xong liền có chút khó chịu.
Lúc này, Bạch giáo sư ở bên cạnh cười nói:
“Lão Diệp nói không sai. Tuy nhiên, ông cũng không cần quá bi quan như vậy. Hiện giờ có nhiều người đã nhận thức được tầm quan trọng của việc hợp tác. Cách đây ba tháng, trong buổi hội thảo trao đổi học thuật lần thứ ba do Liên Minh tổ chức có chia sẻ nhiều thông tin quan trọng giúp tăng cường sự hiểu biết về dị biến giả.”
“Vì mọi người đều nắm được thông tin, nên việc nghiên cứu ‘giai đoạn thứ hai’ có thể tiến hành sớm hơn dự kiến.”
Lão hạm trưởng cười một tiếng rồi nói:
“Theo ta, hội nghị liên minh lần này không phải để hợp tác phát triển mà là thúc đẩy cạnh tranh. Sau sự kiện Mặt Trăng Đỏ, chúng ta bắt đắc dĩ phải xác lập trật tự liên minh dựa trên cơ sở các thành bang, nhưng đó chỉ là sự lựa chọn tạm thời trước khi nền văn minh được tái thiết trở lại, chúng vốn dĩ đã bị tha hoá từ trước nên vẫn còn nhiều bất cập. Hiện giờ, điều chúng ta cần làm chính là đoàn kết với nhau một lần nữa. Chỉ như vậy mới có thể tổng hợp sức mạnh của tất cả và phát huy một cách hiệu quả nhất.”
“A……”
Câu nói của lão hạm trưởng khiến nhiều người trong phòng họp không khỏi chấn động.
Họ không nghĩ ông ấy lại thẳng thắn nói ra những lời như vậy, càng không ngờ Quốc Đảo lại có tham vọng đến thế?
Tô tiên sinh khẽ quay đầu, nhìn ra cửa sổ phòng họp. Lúc này, trời đã chạng vạng tối, vì xung quanh khách sạn Đông Hải có rất ít tòa nhà nên nên không khí vô cùng yên tĩnh, dường như tiếng chim hót cũng không thể nghe thấy.
Hắn nhìn về phía lão hạm trưởng, mỉm cười:
“Lão Diệp có vẻ như rất để ý đến chuyện này.”
Lão hạm trưởng cười ha ha, lấy ra một cái tẩu thuốc cũ kỹ trong chiếc túi đen rồi khẽ ra hiệu.
Không ai hút thuốc, họ còn cau mày nhìn túi truyền dịch trên người ông.
Lão hạm trưởng cũng không thèm để ý với họ, nhét thuốc vào trong tẩu, châm lửa rồi từ từ thở ra một hơi khói đậm đặc.
Sau đó ông khẽ thở dài:
“Đương nhiên phải để ý, hiện nay ngày càng nhiều người có vấn đề về tinh thần, cũng ngày càng có nhiều tên dị biến giả ghê tởm. CMN, chúng đều là những con quái vật đáng sợ, còn cần ta phải nói sao?
“Lão già như ta đã từng rất tham vọng. Lúc mặt trăng vừa mới đổi màu, khắp nơi đều là người điên, ta không chấp nhận điều đó nên đưa mấy trăm người trốn ra đảo, khó khăn chồng chất. Đã có những lúc, ba ngày mới uống được một ngụm nước, nhưng ta vẫn sống sót cho đến giờ. Nhân số mấy trăm người lúc đó đã trở thành mấy chục vạn, việc này không đáng để khoe sao? Sau khi tình hình ổn định trở lại, nhiều lần ta đã đưa người trở lại để giết chết những kẻ mất trí đang chạy khắp nơi kia, cho nên ngày càng ít hay thậm chí không còn tên điên trên mảnh đất này. Tính ra ta cũng có một phần công lao đó chứ…Nhưng bây giờ...”
Hắn đột nhiên ho khan vài tiếng, thấp giọng thở dài:
“Ta, anh hùng cả đời nay, chưa bao giờ đầu hàng trước điều gì, nhưng khi nhìn những dị biến giả, ta lập tức cảm thấy lực bất tòng tâm.”
“Không bàn đến những chuyện khác, nói đến việc bắn súng, cả đời này ta làm bạn với súng, sờ súng còn nhiều hơn sờ đàn bà, phải bắn hàng trăm ngàn viên đạn thì ta mới có thể trở thành một tay súng lão luyện... Nhưng những tên đó vừa mới chạm vào súng đã bắn giỏi hơn cả ta. Cả đời ta đã trải qua nhiều sóng gió, nói không ngoa, một ánh mắt của ta cũng khiến mấy tên trẻ trâu miệng còn hôi sữa kia đái ra quần. Nhưng những tên dị biến giả đó...”
Vừa nói, đôi môi nứt nẻ vừa run rẩy:
“Một ánh mắt của chúng lại có thể khiến con người ta tự sát...”