Chương 426: Gây Hấn
“Làm đến bước này đã đạt đến giới hạn của chúng ta. Dù có huy động thêm nhiều binh sĩ và cảnh sát đến gõ cửa từng nhà thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và sức lực. Chúng ta phải thừa nhận rằng việc bắt giữ tất cả dị biến giả trong một thời gian ngắn là điều không thể!"
Trong bộ đàm phá ra giọng nói của Trần Tinh:
“Vậy nên, có 2 điều chúng ta cần làm bây giờ: Thứ nhất, phải nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị cho sự kiện biến dị tinh thần quy mô lớn sắp xảy ra. Việc này Thành Phòng Bộ đã có bố trí và sắp xếp. Thứ hai, tìm ra những dị biến giả có khả năng uy hiếp và cách giải quyết chúng…Đan Binh, trước mắt chỉ có ngươi có thể nhìn ra điểm bất thường ở bọn chúng, nên nhiệm vụ này cần sự phối hợp của ngươi.”
“Đã rõ.”
Lục Tân đáp rồi nói với người lái trực thăng đang mặc quần áo bảo hộ ngồi phía trước:
“Trước hết hạ cánh đi.”
Búp Bê ngồi bên cạnh ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“Em ấy sợ độ cao sao?”
Lục Tân suy nghĩ một chút, đột nhiên lắc đầu, Búp Bê không hề sợ độ cao.
Vào lần gặp nhau đầu tiên, cô ấy đã nhảy ra từ máy bay trực thăng, người như vậy có thể sợ độ cao sao?
Tuy nhiên, đối với tình hình hiện tại, dường như đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
Hắn bắt đầu suy nghĩ về những gì Trần Tinh đã nói. Những dị biến giả xuất hiện lần này sẽ biến đổi như thế nào?
Hiện giờ, tất cả họ vẫn đang bình thường.
Dù ở trong mắt mình lúc này, họ đã biến thành đủ loại quái vật, nhưng họ vẫn biết khóc lóc, vẫn biết sợ hãi, vẫn suy nghĩ và tỉnh táo…Rõ ràng, đây không phải là đặc điểm của quá trình biến dị tinh thần thông thường.
Vậy lúc thật sự biến dị, họ sẽ biến đổi thế nào?
Điều này khiến Lục Tân nhớ đến mẹ kế của Phó chủ tịch Tiếu, cũng là bà chủ của công ty hắn.
Cô ấy là người đầu tiên Lục Tân tận mắt chứng kiến quá trình biến dị, cô còn không biết bản thân đang bị đột biến, chỉ cầu nguyện Phó chủ tịch Tiếu bị điên, lại không biết cái giá phải trả cho việc thực hiện điều ước này.
Hình như lúc đó cô ấy cũng không ý thức được mình đã mọc thêm một cái đầu.
Nói chính xác, cô là người khơi mào cơn ác mộng của Phó chủ tịch Tiếu, cũng là cái bóng mà Lục Tân từng thấy trong cơ thể hắn.
Điều này có nghĩa, tinh thần lực của cô ta thực sự có tác dụng…
Sau đó cô liền trở nên tiều tuỵ hốc hác, điều này có lẽ là do năng lượng tinh thần của cô ta bị tiêu hao.
Tuy nhiên, bản thân cô không có khả năng này, vậy ai đã giúp cô ta?
Hay là có người đã mượn và thi triển năng lượng tinh thần của cô ấy?
Mục đích của người này là gì?
…
"Vì vậy, tình trạng hỗn loạn hiện giờ trong thành phố chúng ta là kế hoạch của các ngươi?”
Đúng lúc này trong phòng họp của khách sạn Đông Hải, Tô tiên sinh chậm rãi hỏi.
“Là chuyện cần phải làm.”
Lão hạm trưởng gật đầu nói:
“Tất cả đều không có kinh nghiệm chỉ huy dị biến giả chiến đấu, chỉ cần một lần để họ mất khống chế, nhất định sẽ gây ra tổn thất nặng nề. Vậy nên, chúng ta cần phải hành động trước để nhanh chóng phân định thắng bại, tránh tạo ra nhiều thương vong."
“Cạch!”
Khi lão hạm trưởng nói xong, có người không kiềm được tức giận, siết chặt khẩu súng trong tay.
Trong không khí dường như có một sợi dây cung vô hình, lúc này đang bị kéo căng đến cực điểm.
Hai người Tô tiên sinh và giáo sư Bạch vẫn điềm tĩnh.
Giáo sư Bạch chậm rãi xoay cây bút giữa các ngón tay, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Tô tiên sinh nhìn lão hạm trưởng:
"Vậy đây chính là đáp án mà ông đưa ra cho chúng ta?”
“Khi ngươi phải đối phó với một đám trẻ trâu tay cầm súng như không hiểu rõ sức mạnh của nó…”
Lão hạm trưởng biết hắn đã hiểu ý mình liền mỉm cười, gật đầu nói:
“Thì đúng rồi. Vì không muốn để đám trẻ trâu này bắn chết người…Chúng ta quyết định sẽ bắn chết chúng trước."
…
“Cảnh báo cấp một!”
Khi vị hạm trưởng già này thẳng thắn thừa nhận thực ra người thanh niên mặc áo choàng đỏ mà ông ta đưa tới là một dị biến giả cấp S, bầu không khí trong văn phòng chỉ huy an ninh được tạm thời dựng lên bên cạnh khách sạn Đông Hải lập tức trở nên căng thẳng.
Bộ trưởng Thẩm sải bước trở lại văn phòng này, ông nhíu chặt lông mày nhìn đám người gồm hạm trưởng già, ông Tô, giáo sư Bạch trên màn hình giám sát, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức ảnh của một người thanh niên mặc áo choàng đỏ rồi thấp giọng nói:
“Các người nắm chắc được mấy phần có thể lập tức tiêu diệt hắn? ’
“Ba khẩu súng bắn tỉa hạng nặng với một viên đạn thật, một viên đạn gây mê và một viên đạn đặc biệt đã nhắm thẳng vào hắn…”
Nhân viên công tác ở bên cạnh báo cáo:
“Ba người họ có kỹ thuật bắn súng rất tốt, chắc chắn sẽ bắn trúng. Tuy nhiên, vì chúng ta đang đối mặt với một dị biến giả, nên không chắc sự nắm chắc theo nghĩa thông thường có thể áp dụng trong trường hợp này hay không.”
Hắn vừa nói vừa trình bày những báo cáo khác:
“Ngoài ra, ba đội đặc nhiệm đã đi vào phòng họp để kiểm soát tình hình. Họ đã mang theo những vũ khí đặc biệt chuyên dùng để đối phó với các dị biến giả. Chỉ có điều, bây giờ ông Tô và giáo sư Bạch đang ở bên cạnh, nếu mạo hiểm ra tay, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn. Không chắc có sẽ gây ảnh hưởng đến hai người họ không, hơn nữa ông Tô cũng chưa đưa ra bất kỳ ám hiệu nào.”