Chương 425: Hiện Tượng Thoái Hóa
Lão hạm trưởng chỉ cười ha ha một tiếng, rung chân rồi nói:
“Ta sợ nếu nói ra, e là ngươi sẽ không đồng ý.”
Quả thật là vậy.
Tô tiên sinh nói với lão hạm trưởng:
“Bây giờ Lão Diệp có thể cho ta biết mục đích thực sự của ông khi đến Thanh Cảng được rồi đấy.”
“Ta đến đây để hợp tác.”
Lão hạm trưởng thẳng thắn trả lời:
“Vẫn là câu đó, để đối phó với những biến cố sắp tới, chúng ta cần phải hợp tác chặt chẽ với nhau.”
“Trong Liên Minh, chúng ta cảm thấy Quốc Đảo hợp tác với Thanh Cảng là phù hợp nhất.”
“Các ngươi sở hữu chuỗi sản xuất nông nghiệp hiện đại nhất, đồng thời có thể nuôi dưỡng các loài sinh vật hiếm tốt nhất, những nghiên cứu về đề tài biến dị tinh thần cũng được xếp vào top 5 trong Liên Minh. Vì vậy, các ngươi là sự lựa chọn tốt nhất để có thể đưa Quốc Đảo chúng ta trở lại đất liền... “
Giáo sư Bạch ngắt lời ông ấy: “Hình như các vị đang rất muốn trở lại đất liền.”
Lão hạm trưởng liếc nhìn giáo sư Bạch, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian những tên điên kia hoành hành khắp nơi. Chúng ta đã sớm di chuyển ra biển để không phải chịu nhiều tổn thất. Tuy nhiên, lại có vấn đề khác phát sinh. Ví dụ như là một lời nguyền biến người ta không còn giống con người?”
Giáo sư Bạch trầm ngâm, bẻ các ngón tay rồi nói:
“Ý của ngươi chính là, ở Quốc Đảo đã xuất hiện hiện tượng thoái hoá nào đó sao?”
Lão hạm trưởng không tiếp lời, chỉ nhìn hắn rồi mỉm cười.
Giáo sư Bạch liếc nhìn Tô tinh sinh một chút, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Tô tiên sinh nói:
“Ta nghĩ Thanh Cảng đã thể hiện thành ý với lời mời hợp tác của Quốc Đảo.”
Lão hạm trưởng nhìn hắn, cười nói:
“Ta cũng từng nói mức độ ‘hợp tác’ đó không đủ với chúng ta. Ta biết nhất định sẽ có những người phản đối điều này nếu Quốc Đảo thực sự quay trở lại và gia nhập Liên Minh, hay thậm chí xác nhập với Thanh Cảng. Phàm là người thì ai cũng ích kỷ như nhau. Vì vậy, việc hợp tác thực sự rất khó, trừ phi một bên chịu nhân nhượng. Thế thì ta sẽ chọn một cách hợp tác khác, Đảo Quốc sẽ tiếp quản tất cả Thanh Cảng.”
Ý đồ hoang đường này khiến nhiều người trong phòng họp cảm thấy khó xử, không biết nên tức giận hay bật cười.
Tô tiên sinh vẫn giữ nguyên sắc mặt, mười ngón tay đan xen với nhau, thấp giọng nói:
“Ông đang gây chiến.”
Lão hạm trưởng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô tiên sinh:
“Điều ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Đúng là ta đang gây chiến.”
m thanh cánh quạt của máy bay trực thăng vang lên vô cùng chói tai.
Lúc này là nửa đêm nhưng thời tiết trong xanh đến lạ thường, trăng máu trên bầu trời hôm nay cũng sáng rõ hơn thường ngày, tựa như đang tiến gần thành phố, trốn sau một tòa nhà cao nào đó, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến nó.
Lục Tân ngồi trên trực thanh, thầm nghĩ hoá ra đây là cảm giác này.
Lúc trước hắn nghĩ ngồi trực thăng hẳn sẽ rất thú vị, nhưng giờ mới biết... cũng thú vị thật, nhưng hơi ồn ào.
Ánh sáng của đèn trực thăng quét xuống, đống đổ nát ở phía đông thành phố bên dưới liền lộ ra.
Dây rào cảnh báo nối quanh đống đổ nát, hàng hàng lớp lớp binh sĩ lực lượng vũ trang đang cầm súng canh giữ ở đó.
Trong đống đổ nát có một khu giam giữ tạm thời do Thành Phòng Bộ bố trí. Tất cả những người bị Lục Tân chỉ ra đã bị bắt và giam trong đó.
Nhưng hiện giờ vẫn còn rất nhiều người chưa bị bắt. Không phải là không bắt đủ người, mà họ trốn rồi.
Trên đài phát thanh đã cho phát thông báo đến tất cả công dân trong thành phố đi ra đường, tiếp nhận quá trình kiểm tra để thuận tiện cho Lục Tân ngồi trên trực thăng trực tiếp chỉ ra họ, nhưng vẫn còn nhiều người đang chạy trốn vì nhiều lý do.
Họ đang trú ngụ trong thành phố này, nhưng không thể nào sàng lọc họ với người thường một cách nhanh chóng được.
“Thí điểm khoá học giảm căng thẳng và xua tan năng lượng tiêu cực xuất phát từ trung tâm và phía nam thành phố. Nếu như các ngươi nói... nguồn ô nhiễm đến từ khóa học đó thì chỉ cần tập trung tại hai vị trí này. Ta thật sự không biết kẻ nào đang chơi cái trò mất dạy này, nhưng ta cũng biết một số người ưa thích thứ này nên đã để họ tự tìm hiểu lẫn nhau.”
Lúc này, trong bộ đàm phát ra một giọng nói đầy lo lắng nhưng đầy chân thành của Lưu mập:
“Người của ta có thể điều tra được một số chuyện các ngươi không tiện hỏi mà họ cũng không nói… không chịu trả lời thì lập tức ăn đòn... Tất cả trong danh sách mà họ tìm thấy đều là nghi phạm. Chỉ cần bắt được thì chắc chắn không ai dám chạy... Các ngươi xem, ta làm việc chăm chỉ như vậy, về sau...”
Trong cuộc truy bắt quy mô lớn này, Đặc Thanh Bộ và Thành Phòng Bộ đều đã rất nỗ lực mới có thể bắt giữ hàng nghìn người và đưa họ vào khu vực cách ly trong thời gian ngắn. Thậm chí Lưu Mập còn nghĩ ra cách riêng để tìm ra danh sách lớn những kẻ tình nghi, nhưng dù vậy, vẫn còn rất nhiều dị biến giả vẫn chưa bị tóm.
Lục Tân từ trực thăng nhìn xuống, dù không thể trực tiếp quan sát nhưng hắn biết vẫn còn có một lượng lớn dị biến giả đang ẩn nấp ở thành phố này.