Chương 428: Trấn Áp
Tuy nhiên, ngay khi khẩu súng được rút ra, hắn đã cảm thấy hoảng sợ không thể chịu đựng nổi, cảm giác đó giống như bị một bàn tay to vô hình bóp lấy trái tim, adrenaline giống như đài phun nước không ngừng tràn vào đại não của hắn.
Đại não của hắn bị cảm xúc sợ hãi xâm chiếm khiến hắn thậm chí quên luôn động tác của mình.
Hắn không thể nhấc nổi khẩu súng trong tay lên, trái lại cả người trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống.
Bịch, bịch…
Không chỉ riêng hắn, mà bốn thành viên khác của đội chuyên gia của nước Quốc Đảo cũng đều quỳ xuống và cúi đầu một cách mất kiểm soát.
Có thể thấy chất lỏng nhỏ giọt trên khuôn mặt họ.
Đó là nước mắt và nước mũi chảy ra sau khi họ bị cảm xúc sợ hãi này bao trùm.
Có hai người trong số đó đũng quần đã ướt sũng, đó là một thứ khác chảy ra khi họ quá sợ hãi.
Rõ ràng họ đều là những chuyên gia dày dặn kinh nghiệm và hành động quả quyết, có thể thấy ngay cả nhân viên y tá chịu trách nhiệm truyền dịch cho vị hạm trưởng già cũng có những đường nét săn chắc trên đôi chân có vẻ mảnh mai của cô ta. Điều này cho thấy cô ta đã được đào tạo bài bản và bản lĩnh cá nhân của cô ta chắc chắn không tệ.
Nhưng lúc này, đối mặt với năng lực của Chó Giữ Nhà, họ trở nên yếu ớt như trẻ nhỏ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
…
Chỉ có người đàn ông mặt mày tái nhợt trong chiếc áo choàng đỏ và vị hạm trưởng già là không quỳ.
Người đàn ông mặt mày tái nhợt trong chiếc áo choàng đỏ dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi năng lực của Chó Giữ Nhà, hắn chỉ cúi đầu và ngồi yên trên chiếc ghế dựa.
Còn vị hạm trưởng già kia thì trên trán đã nổi đầy gân xanh, ông ta nghiến răng gắt gao nắm lấy tay vịn của chiếc ghế dựa.
Móng tay màu đen của ông ta vì đâm vào các vết nứt trên gỗ mà gãy đi, tách ra rồi chảy máu.
Thân hình già nua ốm yếu của ông ta thoạt nhìn có vẻ không chịu nổi một đòn, nhưng chỉ có phần eo là đặc biệt cứng.
Lúc này, ông ta ra sức bám chặt vào chiếc ghế dựa để cơ thể không bị trượt xuống đất và quỳ xuống.
Chỉ là khuôn mặt của ông ta rõ ràng cũng có biểu cảm kinh hoàng đến khó tả.
Nước mắt đã chảy giàn giụa khỏi đôi mắt khô quắt và vẩn đục của ông ta.
“Ta sẽ không quỳ xuống…”
Câu nói này phát ra từ cổ họng ông ta:
“Cho dù phải chết ta cũng sẽ không bao giờ quỳ xuống, đây là điều duy nhất ta có thể làm để bảo vệ tôn nghiêm của mình trước một dị biến giả!”
“Đừng làm khó ông lão này nữa.”
Ông Tô liếc nhìn Chó Giữ Nhà, ra hiệu cho hắn đừng ép buộc hạm trưởng già.
Trong phòng họp không một ai lên tiếng, nếu không phải vì vị hạm trưởng già này vừa nói ra dã tâm của mìnhlàm thay đổi thái độ của mọi người đối với ông ta, thì khi nhìn thấy thái độ một mực chống lại cảm xúc sợ hãi kia của ông ta, những người khác hẳn là sẽ cảm thấy vô cùng khâm phục.
Chó Giữ Nhà vẫn tỏ ra thờ ơ và không có bất kỳ động tác gì, nhưng vị hạm trưởng già đột nhiên khôi phục lại sức lực và há miệng thở hổn hển.
Tiếng thở hổn hển này nghiêm trọng đến mức khiến người ta nghi ngờ không biết liệu ông ta có thể thở tiếp được nữa hay không.
Cũng ngay lúc này, giáo sư Bạch khẽ gật đầu, hai người phía sau ông ấy liền nhanh chóng tiến về phía trước.
Ánh mắt họ đang tập trung nhìn người thanh niên mặc áo choàng đỏ.
Vừa rồi, dưới sự ảnh hưởng năng lực của Chó Giữ Nhà, dường như người thanh niên này không có bất kỳ phản ứng nào, thân thể không hề nhúc nhích.
Chỉ riêng một biểu hiện này thôi cũng đủ chứng minh hắn khác biệt so với những người khác.
Hắn im lặng ngồi ở đó như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, không một ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo.
Nhưng nếu đã có lệnh bắt giữ những người này, thì Chó Giữ Nhà và những người lính vũ trang cũng không thể không ra tay với hắn.
Vẻ mặt của hai người đang đi tới trước mặt hắn đều căng ra, dường như họ cũng đang cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nhưng họ vẫn mạnh mẽ sải bước về phía trước.
Một người nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo choàng đỏ, người còn lại thì cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ bước mấy bước đã đi tới trước mặt người thanh niên, duỗi chân ra. Sau đó là một cú móc đá cho người thanh niên đang ngồi trên ghế dựa bị gãy chân, khiến thân thể của người thanh niên lập tức ngã nhào.
Nhưng hắn đã nhanh chóng vươn tay tóm lấy người thanh niên, ánh sáng màu bạc trong tay lóe lên, một chiếc máy trấn áp năng lực đã được đeo vào cổ hắn.
Ngay sau đó, một người lính vũ trang bước tới và đội chiếc mũ bảo hộ lên đầu người thanh niên.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong phòng họp đều hơi ngẩn ra, lòng bàn tay họ ướt đẫm mồ hôi.