Chương 441: Kế Hoạch Phòng Ngự Đặc Biệt
"Tiểu đội đặc nhiệm từ cự ly gần đã quan sát thấy có quái vật tinh thần tiếp cận nó liền bị nó thôn tính, khiến bản thân càng thêm lớn mạnh. Như vậy có thể đoán rằng năng lực của nó chính là thôn tính quái vật tinh thần khác? Nghĩ rộng ra, không phải nói nó thậm chí còn có thể thôn tính lượng tinh thần của người khác sao?”
Trong khi Ngài Tô và bộ trưởng Thẩm đang tiến hành tìm hiểu, ngữ điệu của giáo sư Bạch chậm lại:
“Các ngươi không phát hiện ra sao? Chúng ta đều có thể thấy rõ con quái vật tinh thần kia. Đây là một hiện tượng rất hiếm, có thể đưa ra suy luận từ điều này... Vào lúc chúng ta nhìn nó, một phần lực tinh thần của chúng ta đã bị nó thôn tính.”
“Mà đây cũng là nguyên do tại sao cường độ tinh thần của nó tăng lên nhanh như vậy. Chỉ cần nhìn vào hay đến gần nó, lực tinh thần sẽ trở thành một phần của nó. Vậy nên, bây giờ lượng tinh thần của nó đã sắp vượt qua 30.000, một phần là đến từ quái vật tinh thần, một phần khác, hay có thể nói là phần quan trọng nhất trong đó chính là từ Thanh Cảng, từ chúng ta, từ mỗi một người nhìn vào nó…Loại năng lực này cũng giống với Búp Bê, nhưng không phải mượn lực mà là thôn tính."
"Ngoài ra, kiểu thôn tính này ở thời kỳ đầu không hề rõ ràng, lại do sự hỗn loạn và áp lực ở trong thành phố nên chúng ta rất khó nhận thấy được. Nếu chúng ta thật sự dùng súng điện Plasma, hoặc để dị biến giả có lực tinh thần mạnh mẽ như Búp Bê tấn công, hậu quả lại càng nguy hiểm hơn. Nguyên lý của súng ion cao tần chính là điều chỉnh sóng theo nhiều đợt, tạo ra một loại sức mạnh giống như lực tinh thần giáng xuống. Hiệu quả tương đương với việc lực tinh thần chuyển hoá thành niệm lực, tấn công nó. Các đợt sóng không giống nhau cũng sẽ làm cho lực tấn công yếu đi, thậm chí còn khiến con quái vật lớn mạnh hơn."
"Thế nên lão hạm trưởng mới tin chắc rằng con quái vật này có thể phản đòn, thậm chí là nó còn không xi nhê gì với súng ion cao tần. Nếu Búp Bê sử dụng lực tinh thần đánh nó, có khi lại bị nó nuốt mất, ngược lại sẽ càng khiến nó mạnh hơn."
Nói tới đây, hắn búng nhẹ ngón tay:
"Đây mới là chỗ nham hiểm nhất của Đảo Quốc. Sự tấn công của chúng ta chỉ làm cho nguồn ô nhiễm này trở nên lớn mạnh hơn thôi."
Nghe lời phân tích của giáo sư Bạch, mặt Ngài Tô trầm xuống, bỗng nói:
"Còn một điểm xấu khác, nếu chúng ta không phát giác ra đặc tính này của nó, dù chúng ta có giải quyết được nguồn ô nhiễm này. Thành phố Thanh Cảng cũng đã có một số lượng lớn người dân bị nó thôn tính mất lực tinh thần, hậu quả là rất nhiều người cùng lúc rơi vào trạng thái trầm cảm không thể áp chế."
"Khả năng cao..."
Hắn dừng một lát, rồi nghiến răng nói:
"Phần đông dân cư, thậm chí là quân đội đều sẽ tự sát!"
"Khốn kiếp, CMN..."
Bộ trưởng Thẩm thầm chửi, nhưng giữa chừng vẫn kiềm lại được, vì lúc này chửi mắng chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn đột nhiên nhìn sang giáo sư Bạch:
"Vậy ngươi có kiến nghị gì không?"
"Tích tích!"
Lúc này, màn hình điện thoại của giáo sư Bạch sáng lên, có tài liệu được gửi tới.
Nhưng giáo sư Bạch chỉ lướt qua liền tắt:
"Kết quả đối chiếu của nhóm phân tích thông tin đã chứng thực suy đoán của ta. Sự tình đã đi đến nước này..."
Hắn nhìn ngài Tô:
"Giờ ta chính thức đề nghị, khởi động kế hoạch phòng ngự khẩn cấp đặc biệt mà ta đã nhắc đến."
Ngài Tô thoáng trầm mặc một chút, nói:
"Chúng ta chuẩn bị xong chưa?"
Giáo sư Bạch không trả lời ngay.
Ngài Tô lại có chút chần chừ, không chắc chắn nói:
"Quan trọng là Đan Binh đã chuẩn bị xong chưa?"
…
"Phựt..."
Dây điện căng ngang giữa không trung bị cắt đứt đột ngột, tạo nên âm thanh xé gió.
Một thứ gì đó hư vô và ẩn chứa chút thần bí.
Kế đó, lại có một tia bức xạ sức mạnh tinh thần được khuếch tán ra bên ngoài, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng trong thành phố.
Nó xuyên qua tường gạch, xuyên qua sắt thép và cả cơ thể con người. Chỉ có một số chế phẩm từ thủy tinh mới miễn cưỡng chặn được. Mỗi một lần âm thanh của bức xạ dao động vang lên, loại bức xạ này sẽ không ngừng lan truyền về đủ các hướng. Từ khách sạn lớn Đông Hải, nó khuếch tán ra xa, đến tận ven rìa chủ thành thì lực bức xạ mới yếu dần rồi biến mất.
Những người bị tia bức xạ này ảnh hường đều vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Y sứ đồ.
Lúc đầu, do sợ hãi và tò mò nên mới muốn nhìn thử xem đó là cái gì. Nhưng sau khi nhìn một hồi lâu, họ cảm thấy con quái vật kia ngày càng hiện rõ trước mắt họ. Với rất nhiều người, thậm chí một bộ phận đội viên của tiểu đội đặc nhiệm và dị biến giả mà nói, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy rõ quái vật tinh thần như vậy.
Rất nhiều người nói là nhìn thấy quái vật tinh thần, nhưng thực chất cũng chỉ là thấy được một đoàn tinh thần lực méo mó hỗn loạn, chỉ có thể xác định sự tồn tại của nó bằng cách xem xét sự biến dạng của không khí mà thôi.
Vì vậy, việc có thể nhìn thấy quái vật tinh thần một cách trực tiếp như vầy tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người.
Sức hấp dẫn này cũng không quá mãnh liệt, trái lại càng khiến người ta khó lòng phát hiện ra.