Mặt Trăng Đỏ

Chương 442: Cắn Nuốt

Chương 442: Cắn Nuốt


Trong tình huống nhìn chằm chằm vào con quái vật bằng ánh mắt kinh sợ, rất nhiều người không hể hay biết rằng cơ thể họ đang trở nên ngày càng kiệt sức, mỏi mệt hơn. Nguyên nhân vì việc nhìn thấy được quái vật tinh thần đã khiến họ cảm thấy rất ngạc nhiên và sợ hãi, dẫn đến nồng độ adrenalin trong người tăng vọt. Cảm giác này trội hơn hẳn cảm giác tinh thần lực bị cắn nuốt từ từ kia, họ thậm chí còn không biết bản thân đang dần mất đi thứ gì nữa.
Ở khắp nơi trong thành phố, có người ngã ngồi trong phòng, si ngốc nhìn con quái vật tinh thần kia, như đang cung kính cúng bái nó.
Có người ngơ ngác đứng ngây tại chỗ như đã hóa thành một bức tượng điêu khắc.
Thậm chí, cơ thể của một số người đã bắt đầu khô quắt lại, như một đóa hoa héo úa.
...
"Tính ô nhiễm của Hồng Y sứ đồ đang tăng mạnh..."
"Dựa theo đề xuất của Bộ phân tích thông tin, khẩn trương nhắc nhở người dân không được nhìn thẳng vào quái vật..."
Lúc này Trần Tinh đã chạy tới trước mặt Lục Tân, cô cũng đã nghe tới chuyện cứ cách một đoạn thời gian, Hồng Y sẽ phát ra một làn sóng xung kích khuếch tán ra xung quanh. Ngay cả cô cũng sẽ bị loại sóng âm này ảnh hưởng ở một mức nhất định, khiến cô không kiềm được suy nghĩ muốn quay đầu lại nhìn. Cũng may cuối cùng cô đã thành công khống chế cơ thể bằng ý chí bản thân, phát ra lời cảnh báo và nhắc nhở cho tất cả nhân viên đang chấp hành nhiệm vụ dọn dẹp.
Chỉ cần dùng sức mạnh ý chí khống chế bản thân không nhìn nó, hoặc không nhìn chằm chằm vào nó trong thời gian quá dài mới không bị ô nhiễm.
Nhưng Trần Tinh biết, tuy đây là lần đầu tiên con quái vật này xuất hiện, trước đó họ thậm chí còn không biết nó có thể cắn nuốt sức mạnh tinh thần của những người khác thông qua cái nhìn, vậy căn cứ vào nguyên tắc phải cẩn thận khi đối phó với nguồn ô nhiễm, Trần Tinh đã nhiều lần nhắc nhở người dân không đươc nhìn thẳng vào quái vật tinh thần, nhưng chắc chắn vẫn có rất nhiều người đã bắt đầu nhìn nó, cách thức ô nhiễm này gần như là không thể ngăn chặn.
Không phải mỗi người đều có đủ sức mạnh ý chí để kiểm soát được bản thân trước sự tò mò.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là tiêu diệt được nó, nhất là trước khi nó cắn nuốt gần hết tinh thần lực của mọi người trong thành phố.
...
"Hình như đây là lần đầu tiên Đan Binh tỏ vẻ không chắc chắn xử lý được quái vật..."
Trần Tinh cảm thấy vô cùng nặng nề. Vừa nãy, tiểu tổ phân tích thông tin ở đầu dây bên kia đã đề nghị không nên để Búp Bê ra tay đối phó với Hồng Y.
Cho nên, bây giờ cô cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào một người khác.
Là người đầu tiên chiêu mộ được Đan Binh vào Đặc Thanh Bộ, cũng từng bước chứng kiến hắn dần trở thành một lãnh đạo trực tiếp ngày càng xuất sắc. Trần Tinh ôm hy vọng rất lớn với thực lực của Đan Binh, vì vậy mà tại thời điểm cô bó tay chịu trói mới không nhịn được mà hỏi hắn về vấn đề này.
Nhưng ngay cả Đan Binh cũng cảm thấy "nguy hiểm", vậy cô càng không thể cưỡng ép Lục Tân dọn dẹp sự kiện này.
Dù sao Đặc Thanh Bộ cũng không phải quân đội.
….
Lục Tân không giải thích rõ cho Trần Tinh rằng hai chữ “nguy hiểm” mà hắn nói cũng không có nghĩa chỉ mình hắn gặp nguy hiểm.
Cường độ tinh thần của con quái vật tinh thần Hồng y kia rất cao, điểm này rất dễ xác định. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy không thích hợp chính là dường như con quái vật kia không chỉ có mỗi cường độ tinh thần cực cao, nó có rất nhiều chỗ kỳ lạ. Trực giác Lục Tân nói cho hắn biết, nếu bản thân trực tiếp xông lên đối đầu với Hồng Y, nhất định sẽ nhận lấy kết cục không tốt đẹp gì.
Lúc này, hắn cũng rối như tơ vò. Hắn có xúc động muốn xông lên đấu một trận ra trò với con quái vật tinh thần kia. Nhưng cùng lúc đó, lý trí của hắn lại nói rằng nếu hắn làm vậy thật, mọi thứ sẽ bị hủy diệt.
Trạng thái tâm lý phức tạp này khiến Lục Tân tạm thời chỉ biết im lặng không nói gì. Hắn cứ thể đứng lặng ở đó, cau mày, tựa như đang muốn làm rõ xem rốt cuộc bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Còn Búp Bê thì cứ vậy yên lặng đứng một bên, nhìn hắn chằm chằm. Cô không biết Lục Tân đang buồn rầu về chuyện gì, cô chỉ thấy hắn đang rất khổ não, nên cô cũng cảm thấy buồn phiền.
Tại thời điểm nguy cấp này, khi mà tất cả đều chìm trong bầu không khí im lặng, đầy áp lực một cách dị thường, từ phía xa xa bỗng truyền tới ánh đèn xe sáng chói, ba chiếc xe jeep đang lao nhanh về phía họ, sau đó thắng lại cái két.
...
"Rầm rập..."
Từ trên hai chiếc xe đậu phía trước và phía sau bước xuống một hàng chiến sĩ vũ trang mặc đồ bảo hộ mày đen, trong tay cầm vũ khí plasma tiêu chuẩn. Họ nhanh chóng triển khai công cuộc kiểm soát, canh phòng nghiêm ngặt mọi góc độ xung quanh. Dù xét về quân hàm hay khí chất thì có thể thấy họ không phải là người bình thường.
Sau khi các chiến sĩ vũ trang bố trí canh phong nghiêm ngặt ở đủ mọi góc độ, có ba người bước xuống từ chiếc xe đậu ở giữa.
Người thứ nhất là một ông già mặc bộ vest màu trắng, dù là kiểu tóc hay chòm râu thì đều nói lên ông ấy là một người rất có phẩm vị.
Một vị khác là một người đàn ông trung niên có gương mặt tròn, nụ cười hòa nhã luôn nở trên môi.
Người cuối cùng là một quân nhân. Trên người hắn mặc bộ quân trang phẳng phiu, gương mặt chữ điền, trông cứng rắn hệt như một tảng đá.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất