Chương 451: Cắt Tơ
Lục Tân cẩn thận lắng nghe những lời vừa rồi của mẹ rồi trầm ngâm:
“Ta nhớ trong khóa huấn luyện trước đây, Hàn Băng từng nói với ta rằng sức mạnh tinh thần là thứ có sức sống, mà hắn thì chỉ muốn chết đi, điều đó cho thấy hắn và sức sống mâu thuẫn lẫn nhau sao? Nếu vậy…có phải chính vì cảm giác này nên hắn mới có đặc tính nuốt chửng hoặc thu hút cường độ tinh thần của những người khác không?”
Mọi người của bộ phận phân tích thông tin nào đó đang yên lặng lắng nghe giọng nói của Lục Tân vang vọng.
Vì lúc này Lục Tân đang ở quá gần Hồng Y Sứ Đồ, nên thỉnh thoảng giọng nói của hắn sẽ trở nên hơi khàn và không ổn định, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy những câu nói giống như đang tùy tiện trò chuyện với ai đó của Lục Tân.
Điều mấu chốt chính là những câu nói này thực sự đã giải tỏa được nghi ngờ nào đó của họ.
“Phân tích của Đan Binh rất có lý.”
Giáo sư Trần là người đầu tiên nhận ra giá trị hàm ẩn trong những câu lẩm bẩm khiến người khác cảm thấy hơi bất thường của Lục Tân. Ông ta trầm giọng nói:
“Vì vậy, một trong những năng lực của con quái vật tinh thần có mật danh là Hồng Y Sứ Đồ này là nuốt chửng những con quái vật tinh thần bị nó thu hút đến và sức mạnh tinh thần của tất cả những người đã nhìn thấy nó. Vậy giải pháp bây giờ là…”
“Giải pháp…”
Trong khi đội phân tích thông tin đang cố gắng hết sức thì Lục Tân cũng đang nghĩ về vấn đề này.
Hắn ngẩng đầu cẩn thận quan sát quái vật.
Khi những người khác không thể thấy quái vật tinh thần thì hắn có thể.
Nhưng với con quái vật trước mặt này thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Chỉ có điều, khi nhìn từ xa, nó như một một người với chiều cao một trăm mét, ngay cả chiếc áo choàng màu đỏ trên người nó cũng vô cùng chân thực. Thậm chí ở một số chỗ còn có dấu vết rất rõ của bóng đen và nếp nhăn.
Nhưng bây giờ khi đã đến gần, Lục Tân mới nhận ra đó không phải là một thực thể theo ý nghĩa bình thường.
Thực ra, trên Hồng Y có rất nhiều sợi tơ, những sợi tơ này được kéo thẳng và trải ra xung quanh. Nó dày đặc với hàng triệu rễ. Tất cả những sợi tơ đều lan rộng ra bên ngoài, nhưng đồng thời cũng tập trung ở đây, chúng được phân chia theo các màu sắc khác nhau, chính vì vậy chúng hội tụ lại thành một thực thể mà người dân Thanh Cảng đang nhìn thấy từ xa.
Giống như khi ở rất xa màn hình, hình ảnh trông rất rõ ràng và dễ nhận biết, nhưng khi đến gần mới phát hiện ra từng điểm ảnh.
Từng sợi tơ đó chính là những điểm ảnh của con quái vật này.
Lục Tân thậm chí trông thấy có một sợi tơ trong số đó đang buộc vào cơ thể của mình.
“Ngươi có thể giúp ta không?”
Đối mặt với hiện tượng kỳ lạ này, hắn trực tiếp xoay người nhìn về phía mẹ mình.
“Chúng ta đều là người một nhà, nói cái gì mà giúp với không giúp chứ?”
Mẹ mỉm cười nhìn Lục Tân rồi dịu dàng nói:
“Tuy nhiên, sau khi giải quyết xong vấn đề này, sẽ tiếp tục nảy sinh những vấn đề khác đấy…”
Lục Tân gật đầu rồi mỉm cười nói:
“Chúng ta sẽ lần lượt giải quyết từng vấn đề.”
“Ngươi thật thông minh.”
Mẹ Lục Tân mỉm cười gật đầu, chậm rãi thò tay vào chiếc túi và lấy ra một chiếc kéo nhỏ nhắn.
Bà ấy duỗi tay về phía sợi tơ nối liền giữa Lục Tân và Hồng Y, sau đó có tiếng tách tách vang lên, sợi tơ nhẹ nhàng bị cắt đứt.
Lục Tân rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Như thể Hồng Y đã mất đi sức hút bí ẩn với Lục Tân.
“Vù…”
Dường như có một cơn gió vô hình thổi qua, có thêm rất nhiều sợi tơ màu đỏ nhẹ bay về phía Lục Tân.
Lục Tân lùi ra sau một bước rồi nói với mẹ:
“Chỉ cắt một sợi thôi vẫn không đủ.”
“y da, ngươi thật nóng vội…”
Mẹ lườm Lục Tân một cái, chậm rãi bước về phía trước.
Lục Tân thấy bà ấy đi đến rìa của tòa nhà, dưới ánh trăng đỏ, trông bà ấy thật thanh lịch và quyến rũ trong bộ lễ phục màu trắng.
Cùng lúc đó, hắn còn trông thấy một người mẹ nữa xuất hiện bên cạnh bồn hoa ở tầng dưới.
Bà ấy cũng đeo một chiếc túi nhỏ, đứng bên cạnh chân của con quái vật và ngẩng đầu nhìn nó.
Trên chiếc ghế phía trên quảng trường cách đó không xa, ở phía đông – vị trí của cây cầu treo bằng thép phía sau con quái vật cũng có
Phía bắc của con quái vật, dưới một cây đa lớn trong một khu vườn.
Phía nam, sau cửa sổ sát đất của một văn phòng nào đó…
Vô số mẹ xuất hiện rải rác xung quanh con quái vật áo choàng đỏ, mỉm cười nhìn con quái vật.
Sau đó, động tác của những người mẹ gọn gàng và thống nhất, cùng lấy một cái kéo tinh xảo từ trong túi xách ra.
“Tách tách…”
m thanh yếu ớt và rõ ràng vang lên cùng lúc, hòa vào nhau, trở thành một cảm giác rung động rất vui tai.
Trên thế giới bỗng xuất hiện một khoảnh khắc im lặng như thể âm thanh đã bị cắt đứt.
“Ồ…”
Khi tiếng kéo đồng thời vang lên, trong toàn thành phố, không biết có bao nhiêu người đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn Hồng Y đột nhiên há mồm thở dốc, có người ngã xuống, có người thì đột nhiên ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ kinh hoàng và khiếp sợ, mệt mỏi khác thường.