Chương 450: Vì Sao Lại Muốn Chết
Dường như con bé hơi choáng váng vì cú ngã vừa rồi, nó ngẩn người một lúc lâu.
Sau đó, con bé mới có phản ứng, nó càng tức giận hơn, đứng dậy một lần nữa, liều mạng lao về phía con quái vật.
...
“Dường như em gái không thể đối phó với con quái vật này.”
Nhìn em gái lao về phía con quái vật tinh thần với vẻ vừa hung dữ vừa dễ thương một lần nữa, Lục Tân đang sử dụng thang máy ngoài trời của khách sạn Đông Hải để lên trên.
Qua bức tường kính của thang máy, Lục Tân có thể quan sát thấy, vừa rồi em gái đã làm ô nhiễm một phần lớn của con quái vật, nhưng khi con quái vật hất em gái ra xa, tất cả những chỗ đã bị ô nhiễm giống như được một dòng nước rửa qua, bắt đầu xuất hiện thay đổi như những gợn sóng.
Tất cả những bộ phận bị bóp méo trước đó lại trở về trạng thái ban đầu, như thể em gái đã làm một việc vô ích.
Lần này không giống với lần đối phó với con quái vật dưới bức tường phía nam của thành phố vệ tinh số hai trước đó.
“Dù sao thì em gái ngươi vẫn còn nhỏ...”
Mẹ Lục Tân che miệng mỉm cười với vẻ hơi hả hê:
“Ngươi nhìn nó vui thế nào khi bị người ta đánh kìa...”
Lục Tân thật không biết nên trả lời thế nào….
Lục Tân đi thang máy lên đến tầng cao nhất, mẹ Lục Tân thì liếc mắt nhìn ngôi nhà an toàn của Búp Bê với vẻ hơi tò mò, sau đó họ đi bằng lối cầu thang an toàn ở cuối hành lang để lên sân thượng, cuối cùng thì đứng ở rìa của tòa nhà nhìn về phía con quái vật tinh thần to lớn kia.
Ngay cả khi đang đứng trên sân thượng, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy đến ngực của con quái vật.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, họ trông thấy khuôn mặt của con quái vật, trông nó vô cùng chân thực, tái nhợt và trống rỗng.
“Đan Binh, ngươi nghe không?”
Giọng nói lo lắng của Hàn Băng phát ra từ tai nghe bên tai trái của cặp kính.
“Ừ, nghe thấy rồi.”
Lục Tân vội vàng giải thích:
“Ta vừa ở trong thang máy, hơn nữa vì ở quá gần con quái vật nên tín hiệu đã bị ảnh hưởng.”
“Thang máy...”
Hàn Băng phải mất mấy giây mới có thể loại bỏ được cảm giác hoang đường khi biết Lục Tân sử dụng thang máy vào lúc này.
Sau đó, cô tiếp tục cố gắng giữ bình tĩnh:
“Đội đặc nhiệm đang rút lui, ta có cần gửi cho ngươi bản báo cáo điều tra của họ không?”
Lục Tân suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Nếu bây giờ gửi cho ta, ta cũng không có thời gian để xem, tốt hơn hết là ngươi hãy phân tích giúp ta đi...”
“Vấn đề mà ta quan tâm nhất bây giờ chính là, rốt cuộc thể tinh thần của con quái vật này có tính chất gì. Vừa rồi dường như ta thấy nó có năng lực chống cự rất mạnh đối với các dạng ô nhiễm khác... Rõ ràng là nó đã bị ô nhiễm một phần, nhưng rất nhanh đã phục hồi như cũ.”
“Ô nhiễm...”
Hàn Băng không rõ tại sao Lục Tân lại trực tiếp hỏi một câu kỳ quái như vậy.
Quái vật tinh thần cũng có thể bị ô nhiễm ư?
“Bây giờ ta sẽ thuật lại phân tích mà giáo sư Trần đã gửi đến...”
Giọng nói của Hàn Băng rất nhanh đã vang lên.
Xem ra, hiện tại cô chỉ là một chuyên gia kết nối, có rất nhiều người khác đang đảm nhận công việc phân tích thông tin:
“Quái vật tinh thần cũng có thể bị ô nhiễm, miễn là đối tượng làm ô nhiễm nó có chất lượng cao hơn, hoặc về mặt tính chất ô nhiễm. Đối tượng đó có năng lực khắc chế và bao phủ ở một mức độ nào đó đối với quái vật. Tuy nhiên, khi cường độ tinh thần của đối tượng bị ô nhiễm mạnh đến một mức độ nhất định, bản thân nó có thể thông qua phương pháp sửa chữa liên tục và loại bỏ sức mạnh của ô nhiễm để đạt được mục đích chống ô nhiễm và duy trì sự ổn định của chính nó.”
“Cho nên, đây cũng chính lý do tại sao em gái không thể đối phó với con quái vật này?”
Lục Tân bóp càng kính, sau đó quay đầu nhìn mẹ và hỏi:
“Ngươi có cách gì không?”
Mẹ Lục Tân trầm ngâm nhìn con quái vật rồi khẽ cười:
“Ta có thể phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Mà điều quan trọng nhất chính là…”
Bà ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Tân, rồi khẽ cười:
“Thứ mà ngươi đang bóp là tai nghe, chứ không phải micro…Vì vậy, những gì mà ngươi đang nói với ta, họ đều nghe thấy cả rồi…”
“Á, chuyện này…”
Lục Tân cũng ngơ ngác, hắn tháo kính xuống để xem thử, sau đó lại đeo vào với vẻ bất lực, cuối cùng, hắn mỉm cười nói:
“Nghe thấy thì nghe thấy chứ sao…Dù sao thì người nhà của ta cũng là có thật!”
…
Dường như nhận ra sự thẳng thắn và thành thật trong lời nói của Lục Tân, tâm trạng của mẹ Lục Tân bỗng trở nên rất tốt.
Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt bà ấy, sau đó, bà ấy ngẩng đầu nhìn Hồng Y Sứ Đồ:
“Người này rất thú vị, rõ ràng vẫn còn sống nhưng hắn không muốn sống. Có lẽ người khác sẽ cho rằng hắn muốn chết để giải thoát vì sống quá đau khổ, nhưng tại sao lại không thể lý giải điều này thành hắn vốn dĩ muốn chết? Phải chăng, chỉ sau khi chết đi, hắn mới có thể giải phóng những cảm xúc tiêu cực của mình?”