Mặt Trăng Đỏ

Chương 458: Phối Hợp Như Lần Trước

Chương 458: Phối Hợp Như Lần Trước


"Bằng bằng bằng"
Thằn Lằn mặc áo khoác màu đen, chạy bám trên vách tường của tòa nhà chung cư.
Hai tay hắn cầm súng, quơ tay rất nhẹ nhàng, lưu loát, mỗi viên đạn điện bắn ra đều tóe ra tia sáng màu xanh chói mắt.
Loại đạn này nếu bắn vào người quái vật tinh thần ngay lập tức sẽ nổ ra tia chớp điện, trực tiếp nhấn chìm con quái vật.
Một hồi lâu sau, thứ còn lại cũng chỉ còn là một thi thể đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
"Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá... A, ta sắp chết rồi... Ơ, không phải ta chết, là hắn chết...."
Thằn Lằn nổ súng ngày càng nhanh, đồng thời quát vào bộ đàm:
"Lâm Đạt, Lâm Đạt dấu yêu ơi, ta đang liều mạng vì tương lai của chúng ta nè. Trong tình huống ta có thể chết bất cứ lúc nào, ngươi có thể thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của ta không... Đứa con hơn hai mươi tuổi kia của ngươi rốt cuộc là sao?”
"Con là con, không lẽ ngươi không cho ta nuôi?"
Giọng nói lạnh lùng của Thiết Thúy vang lên từ trong bộ đàm:
"Nhân tiện, nếu ngươi đã giải quyết xong dị biến giả trong khu vực tương ứng thì nên cân nhắc đi đến khách sạn Đông Hải để hỗ trợ Đan Binh đi chứ. Trên tài liệu nhiệm vụ chỗ ta cho thấy, rõ ràng nhiệm vụ dọn dẹp dị biến giả cấp S ở Quốc Đảo, người chấp hành chủ yếu là Đan Binh, còn ngươi và Búp Bê đều là thành viên trong tiểu đội của hắn.... Ngươi còn làm đội phó cơ đấy? Chậc, Búp Bê chỉ là thành viên bình thường thôi này."
"............"
"Ngươi phối hợp với Đan Binh đi nhé?"
Thằn Lằn nghe Thiết Thúy nói xong cũng nghiêm túc hơn:
"Chuyện này ta có kinh nghiệm."
"Dù sao cũng phải cẩn thận...."
Thiết Thúy không ngờ hắn lại đồng ý thoải mái như vậy nên hơi gấp gáp, nhưng sau khi nhắc nhở thì không thấy hắn trả lời lại.
Một lát sau, cô mới không kìm được mà nhỏ giọng nói:
"Đâu rồi?"
"Ta vừa dọn dẹp xong tạp binh, đang nghỉ chút."
Thằn Lằn nghiêm túc nói:
"Lần trước lúc làm nhiệm vụ với đội trưởng Đan Binh, ta cũng phối hợp với hắn giống vậy."
Thiết Thúy:
"........."
............
"Búp Bê, bây giờ không cần ngươi ra tay đâu. Ừm, ngươi cứ ngồi ở đó, tiếp tục nhìn Đan Binh là được.... ''
Trần Tinh vỗ về Búp Bê.
Lúc này cô đang ngồi trong xe, thông qua cửa kính lẳng lặng nhìn về phía khách sạn Đông Hải.
Vì cách lớp kính, cộng thêm không có ai dám nhìn chằm chằm vào mặt của Búp Bê nên không ai biết cô ấy thật sự nhìn thấy cái gì. Chỉ có thể thấy dường như cô ấy đang kề sát mặt lên lớp cửa kính, nghiêm túc quan sát, đôi lúc sẽ hơi nghiêng đầu.
Trần Tinh khẽ thở dài, thông báo với đám người Tô tiên sinh:
"Việc dọn dẹp quái vật tinh thần rất thuận lợi, tuy số lượng quái vật tinh thần nhiều nhưng đa số cường độ tinh thần lại khá thấp, cao nhất còn chưa đến một ngàn. Hơn nữa công tác phong tỏa của chúng ta rất đúng lúc, có thể chắc chắn chúng sẽ không phá hủy đến khu vực ngoài ba ngàn mét."
"Điều đáng lo nhất là..."
Cô nhìn thoáng qua khách sạn Đông Hải.
Đan Binh đang dọn dẹp Hồng Y Sứ Đồ, cô lại không biết làm thế nào để xử lý được con quái vật tinh thần cấp vạn lượng.
"Hồng Y Sứ Đồ không cần lo."
Giáo sư Bạch liếc nhìn Búp Bê:
"Nếu Đan Binh gặp nguy hiểm, Búp Bê sẽ không im lặng như bây giờ đâu."
Tô tiên sinh cảm thán:
"Muốn xem hắn giải quyết thế nào quá...."
Bộ trưởng Thẩm vội vã hạ giọng nói:
"Tuyệt đối không được..."
"Được thôi...."
Tô tiên sinh đành đồng ý, hắn suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhếch miệng cười nói:
"Vậy thì giúp ta liên hệ với lão hạm trưởng của Quốc Đảo đi, để ta xem bộ dạng của hắn, ta phải hỏi thật kỹ vị tiên sinh này xem... CMN thật sự nghĩ Thanh Cảng ta yếu như người giấy à?"

“Vô dụng thôi, Thanh Cảng thua chắc rồi.”
Trong một Viện nghiên cứu được bảo vệ nghiêm ngặt tại phía bắc Thanh Cảng.
Vị hạm trưởng già đời đầu tiên của Quốc Đảo đang bị giam trong một căn phòng chật hẹp và kín đáo.
Ngoại trừ cánh cửa sắt nặng nề kia, toàn bộ căn phòng được đúc bằng một lớp chì và xi măng dày mười cm.
Hơn nữa, lớp chính giữa vẫn là lớp kính cường lực rất dày.
Kết cấu không một khe hở và chiếc quạt thông gió nho nhỏ khiến căn phòng này trở nên vô cùng ngột ngạt.
Đây là căn phòng dùng để giam cầm dị biến giả, dù hạm trưởng già không phải là dị biến giả nhưng ông ta cũng được hưởng đãi ngộ này.
Với dáng vẻ mệt mỏi, ông ngồi đối diện một chiếc bàn dài, hai tay bị xiềng xích, trên cổ thì đeo một chiếc máy trấn áp năng lực, ánh đèn chói lọi chiếu vào khiến toàn bộ khuôn mặt ông ta không chỉ có vẻ mệt mỏi mà còn trở nên u ám như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Thay vì tiếp tục được truyền dịch để suy trì sự sống, ông ta được tiêm thêm adrenaline.
Tất cả mọi người đều biết ông đã không còn sống được bao lâu nữa. Tuy nhiên, trước khi có được đáp án cho những câu hỏi cần thiết, họ sẽ không để ông ta chết.
Vị hạm trưởng già không hề phản kháng. Thậm chí, trong cuộc thẩm vấn vừa rồi, vì không muốn bị các dị biến giả khống chế đại não, ông ta đã khai ra tất cả, cũng rất hợp tác nói ra tất cả những gì mà mình biết.
Chỉ có điều, ông ta không có cảm giác thất bại khi thất thế.
Thỉnh thoảng ông ta sẽ mở mắt ra, nhưng trong đôi mắt đục ngầu kia là tràn ngập vẻ tự tin có thể kiểm soát được mọi thứ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất