Chương 457: Quá Bạo Lực
Khi đứng ở vị trí chính xác, bóng của hắn có thể phóng lớn đến cực hạn.
Cho nên, bóng của một người thường có thể bao trùm cả con quái vật cao hơn trăm mét là chuyện bình thường.
“Bụp bụp bụp..”
Tiếng chặt xương không ngừng vang lên.
Trong ấn tượng của Lục Tân, đây thật sự rất giống với tiếng chặt xương, nhưng thực tế nó giống âm thanh mòn cao, gặm nhắm phá hủy những vị trí liên kết xương thịt quan trọng, vì tác động như vậy rất phức tạp nên khi gặm đến những khớp nối gân cốt buộc phải cắn đứt mới tạo nên âm thanh này.
m thanh này khiến bên dưới như một lò mổ.
Cánh tay bị rơi ra của Hồng Y Sứ Đồ tự động liên kết lại với nhau rồi chống lên. Hình như nó đang muốn đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó, năm ngón tay của nó đã vỡ vụn, cơ thể to lớn trở nên loạng choạng.
Rồi tiếp theo, hai cánh tay vừa nối từ hai nửa lại đứt thành bốn mảnh.
Chân trái thì trở lại vị trí ban đầu chống lên mặt đất lại bị bóng đen chém làm đôi từ bên bông.
Đùi phải quỳ trên mặt đất lập tức biến thành ba khúc.
Một đoạn cánh tay...
À, nó còn cánh tay nào nữa đâu, cánh tay còn lại đã bị em gái cướp mất rồi.
Cứ một bộ phận vừa được liên kết lại thì thêm nhiều bộ phận khác bị đứt lìa ra.
Điều này khiến bên dưới tòa nhà xuất hiện một loạt cảnh tượng kinh dị, quái vật tinh thần khổng lồ liên tục đứng dậy, rồi bị chém đứt, thân hình to lớn kia của nó từng chút từng chút trở nên thấp bé, nhầy nhụa, từ từ sụp đổ....
Bị chém không đáng sợ, đáng sợ là bị chém không ngừng.
Lục Tân thờ ơ đứng trên nóc tòa nhà với vẻ mặt thâm trầm.
Từ trong cái bóng đen của hắn, tiếng cười phấn khích quái dị không ngừng phát ra.
Giọng cười ấy rất giống với người đầu bếp đang bật cười thỏa mãn khi thấy một đống nguyên liệu chờ mình xử lý.
“Ngươi giỏi quá...”
Em gái tham lam ôm lấy cánh tay của Hồng Y Sứ Đồ, nhìn chằm chằm vào một bên chân, vừa nói vừa dùng sức kéo.
Con bé vừa phấn khích vừa vui sướng như vừa giành được một món đồ chơi.
“Dã man quá đi...”
Trên nóc nhà cách đó không xa, mẹ Lục Tân cũng lẳng lặng đứng nhìn, cười rất vui vẻ.
.............
“Việc dọn dẹp dị biến giả đang được thực hiện.”
Đồng thời, ngoài phạm vi ba ngàn mét so với trung tâm khách sạn Đông Hải, Binh sĩ không ngừng tán ra khắp các ngõ ngách, dọn dọn các dị biến giả bạo loạn
“Hồng Y sẽ khôi phục lại, đừng chỉ lo đi giết người.”
Người gác cổng với thân hình to lớn đi vào trung tâm thương mại đang sáng đèn, chầm chậm nói:
“Muốn giải quyết Hồng Y, một là trực tiếp tẩy sạch tinh thần lực vặn vẹo trên thân những dị biến giả này, hai là giết đầu nguồn gây ra.”
Đang nói, bỗng một con quái vật giống con khỉ đang lột da trèo lên đầu hắn, lồng ngực của con khỉ này đột nhiên nứt ra, lòi ra phần miệng thô cứng rồi trực tiếp cắn vào đầu của người gác cổng.
Người gác cổng không hề quay đầu lại, cởi bỏ chiếc mũ cao bồi đang đội xuống, lộ ra một cái đầu trọc lóc.
“Bặc! ’’
Phần miệng đầy răng gai sắc bén còn chưa cắn xuống thì trên cái đầu nhẵn trụi của hắn bỗng tách làm đôi, khe nứt bên trong chi chít răng nanh sắc nhọn.
Đầu của hắn biến thành một cái miệng rộng cắn ngược lại.
“Xèo xèo...”
Con khỉ hoảng sợ, hớt hải bỏ trốn, nhưng lại bị túm về rồi hoàn toàn chui vào cơ thể của người gác cổng.
Người gác cổng đội lại mũ cao bồi, hiện tại hình như cơ thể đã lớn hơn một chút.
Hắn liếm môi:
“Nhân tiện thì mùi vị chúng không tệ, có thể nếm thử...”
..........
Trên quảng trường đang bị bao vây bởi quái vật và đám người hoảng loạn, một người đàn ông mặc áo khoác thô kệch đang ngồi im lặng chống cằm, nhắm chặt hai mắt như đang muốn ngủ.
Sau đó, một lực tràng được khuếch rộng ra xung quanh hắn.
Từng người và quái vật đang lao đến hắn bỗng nhiên té nhào không một tiếng động.
Đây giống như một lực trường tử, người nào bị tiếp cận sẽ ngã nhào xuống, thậm chí còn chẳng kịp thời gian phản ứng.
.........
“Tên nhóc, đừng sợ, ông ta nói thế nào thì các ngươi cứ y vậy mà làm, không sao đâu...”
Ở một ngã tư đường chính khác, một cô gái mặc quân phục màu đen như một bà cụ non trấn an mấy binh lính đang hơi căng thẳng.
Sau đó cô chậm rãi giơ hai tay lên.
Những người đứng gần cô ấy đều cảm nhận được xung quanh đang lóe ra tia lửa.
Thế giới xung quanh dường như biến thành màn hình hiển thị với nhiều hình ảnh lần lượt thay đổi đan xen.
Giây tiếp theo bọn họ kinh ngạc mở mắt, lập tức phát hiện thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Những người kỳ lạ vừa rồi còn điên cuồng chạy xung quanh chớp mắt đã biến mất.
Thay vào đó là một đám thây ma đi đứng loạng choạng, còn đội một cái chốt an toàn trên đầu.
“Nổ súng đi, dùng đạn đặc biệt ấy, nhớ nhắm cho kỹ vào.... Đối với các ngươi thì cách dọn dẹp này có áp lực tâm lý sẽ không lớn....”
m thanh phía sau vang lên, có người vô thức nhìn lại rồi đột nhiên hoảng sợ hét lớn.
Cô gái trông như học sinh trung học đã biến mất, thay vào đó là một ông chú trông rất hiền lành đang nói chuyện với họ.