Chương 473: Đi Dạo
“Chuyện ngươi muốn xin nghỉ đã được cấp trên phê duyệt.”
Chưa đầy mười phút sau, Trần Tinh đã gọi lại cho Lục Tân, cười nói:
“Bây giờ chuyện Quốc Đảo đã được giải quyết, nhiệm vụ làm bạn với Búp Bê cũng không phải chuyện gấp. Hơn nữa, ngươi vừa mới tiến hành giai đoạn hai, để các ngươi ở gần nhau vào thời điểm này vốn dĩ không thích hợp. Tất nhiên ngươi có thể quay về…Bây giờ tàu cao tốc đã dừng hoạt động. Nếu cần, ta có thể sắp xếp một chiếc trực thăng cho ngươi…”
“Nhưng đáng tiếc, chuyến này ngươi đến chủ thành mà không muốn đi ăn một bữa với đồng nghiệp hoặc dạo phố gì sao?”
Thái độ của Trần Tinh khiến Lục Tân an tâm hơn, hắn không ngờ cô ấy sẽ thẳng thắn như vậy.
Khi nói chuyện với Trần Tinh, Lục Tân cũng thoải mái hơn trước.
“Ta không cần trực thăng, xa xỉ quá…”
Khi tâm trạng tốt hơn, hắn thành thật nói:
“Thực ra, lúc đầu ta cũng có dự định như vậy, nhân tiện lần này sẽ tụ tập với các đồng nghiệp, mua sắm ở chủ thành, tận hưởng sự náo nhiệt nơi này, mua cho người nhà chút quà lưu niệm …”
“Nhưng bây giờ đồng nghiệp của ta hẳn đang rất bận nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, dưới ánh trăng đỏ, chủ thành có vẻ rất yên tĩnh nhưng phảng phất đâu đó trong các ngõ ngách xa gần vẫn có động tĩnh.
Hắn biết, vẫn còn vô con người đang bận rộn.
Có lẽ mọi người đang bộn bề công việc, thành phố vệ tinh số 2 bị tấn công, phải mất một thời gian dài tình hình mới được ổn định. Hôm nay, chủ thành đã phải hứng chịu nhiều cuộc tấn công khủng khiếp hơn như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều thứ cần xử lý.
Thực ra hắn biết, chỉ cần mình thể hiện ý định này, Trần Tinh nhất định sẽ sắp xếp người đi cùng mình. Nói không chừng, chỉ cần hắn đề xuất, Trần Tinh sẽ lập tức cho tất cả đồng nghiệp của mình gác lại công việc, mở tiệc với mình.
Nhưng, có cần thiết không?
Dù Lục Tân đi chuyến này nhưng thật ra chẳng khác không đi là bao…. trong lòng cũng có chút lạc lõng…
Trong khi Lục Tân đang suy nghĩ, một mùi thơm mát tỏa ra từ xung quanh hắn. Quay đầu lại, hắn thấy Búp Bê đã đến ngay cạnh mình, rất gần, cô cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Thanh Cảng dưới ánh đèn le lói.
Lục Tân hơi ngạc nhiên, hỏi cô:
“Sao thế?”
Búp Bê nhẹ nhàng đẩy vai hắn rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Lục Tân đột nhiên hiểu ra, có chút kinh ngạc:
“Ngươi muốn đi dạo phố với ta?”
Trên khuôn mặt Búp Bê hiện ra vẻ vui mừng, còn ra sức gật đầu một cái.
“Cái gì?”
Trong điện thoại, Trần Tinh cũng nghe những gì Lục Tân vừa nói, có hơi kinh ngạc:
“Búp Bê muốn ra ngoài cùng ngươi?”
Lục Tân nói với vẻ ngạc nhiên:
“Cô ấy không nói gì, nhưng có vẻ đúng là có ý này…”
“Đương nhiên không được.”
Trần Tinh vội nói:
“Tính đặc thù của Búp Bê cho phép cô ấy thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt người bình thường cũng không sao…Nhưng nếu ăn uống hay dạo phố sẽ tiếp xúc với nhiều người lắm, không ai dám mạo hiểm như vậy cả…Mặt khác, trước đó, Búp Bê luôn im lặng, chưa bao giờ tỏ ra muốn ra ngoài chơi.”
“Kiểu như thỉnh thoảng được rời khỏi nhà an toàn vì nhiệm vụ thì cô ấy đã thỏa mãn rồi.”
Lục Tân nghe xong bỗng nghĩ về Hồng Y Sứ Đồ, vừa nghĩ đến, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt.
Không được đi dạo phố, không được ra ngoài chơi, suốt ngày chỉ chờ đợi ở trong ngôi nhà an toàn, chỉ khi thi hành nhiệm vụ mới được phép ra ngoài…Thói quen sống như thế, thực sự không bình thường.
Ban đầu, hắn đã từ bỏ chuyện đi dạo.
Nhưng việc hắn xin nghỉ sẽ gián đoạn công việc làm bạn với Búp Bê, trong lòng cũng có chút áy náy với cô ấy.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra Búp Bê thực sự muốn đi chơi với hắn.
Thế là hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng:
“Nếu cho cô ấy đeo mặt nạ, vậy có thể đi dạo phố không?”
“E là không được…”
Trần Tinh nghe xong, chậm rãi đáp:
“Cách ngươi vừa nói đã sớm có người đề cập đến, thậm chí còn thiết kế một vài chiếc mặt nạ dành riêng cho Búp Bê, hoặc khăn lụa đặc biệt ôm sát khuôn mặt…Tuy nhiên, sau khi quan sát, chúng ta phát hiện da Búp Bê quá mỏng manh, hơn nữa còn mắc phải hội chứng sợ không gian hẹp. Vì vậy, cô ấy không thể đeo mặt nạ, dùng ô che mặt đã là giới hạn rồi.”
“Nếu nói như vậy…”
Lục Tân nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, thật là một tình huống khó xử.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Búp Bê, lộ ra vẻ mặt bất lực.
Búp Bê đứng bên cạnh im lặng một hồi, như cũng hiểu được gì đó, trưng ra bộ mặt buồn bã, lẳng lặng bỏ đi.
Lục Tân nhìn theo bóng lưng của cô, cũng cảm thấy không nỡ. Nhưng giờ đây, hắn cũng không có cách nào cả…
Cơ mà hắn còn chưa kịp nghĩ xong đã thấy Búp Bê đi vào phòng tắm rồi rất nhanh quay lại.
Cô cầm một tấm khăn tắm, bọc đầu của mình lại, chỉ chừa hai con mắt.
Đôi mắt đang nhìn hắn vui vẻ cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Làm sao thế?”
Trần Tinh thấy Lục Tân im lặng thì có chút lo lắng hỏi.
Lục Tân nhìn Búp Bê, một lúc sau không khỏi cười vui vẻ.
“Cô ấy quấn đầu của mình thành cái bánh ú rồi…”
Lục Tân vừa cười vừa trả lời, nói với Trần Tinh:
“Ta đưa cô ấy ra ngoài đi chơi một chút nhé!”
Đầu dây bên kia, Trần Tinh trầm mặc một lúc rồi cười nói:
“Ta sẽ thu xếp.”