Chương 474: Một Phần Mì Xào Thêm Trứng
“Đừng có nghĩ vậy, ai không biết còn tưởng người đó mất rồi...”
Sau khi quyết định đưa Búp Bê ra ngoài, Lục Tân mới bắt đầu chú ý đến đầu Búp Bê.
Hắn lấy khăn tắm xuống và thay bằng khăn mặt, không trùm hết đầu mà chỉ cẩn thận che một nửa khuôn mặt từ dưới mắt rồi cột lại ở phía sau.
Bằng cách này, đeo kính áp tròng xong, Búp Bê chỉ lộ ra vầng trán sáng bóng mà thôi.
Dù sao thì lộ mỗi cái trán chắc người ta cũng không phát điên lên đâu nhỉ?
Hơn nữa che vầy còn đẹp hơn trùm kín cả đầu...
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Vài nhân viên phục vụ xuất hiện, họ thấy Búp Bê đang quấn khăn mặt thì trầm ngâm một chút, một người nhân viên trong số đó còn đang cầm hộp đựng cơm bằng gỗ.
Lục Tân ngửi thấy thoang thoảng mùi gà rán từ trong cặp lồng, gật đầu cười cười với họ:
“Chừa gà rán lại đi, khuya bọn ta sẽ ăn.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, một người tiến lên nhẹ nhàng tháo khăn mặt của Búp Bê xuống.
“Ơ...”
Lục Tân khó hiểu.
Sau đó hắn thấy cô nhân viên này lấy ra một chiếc khăn lụa nền đen sọc trắng từ trong túi ra, che mặt Búp Bê, cẩn thận điều chỉnh vị trí, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nút thắt sau đầu cũng rất đẹp.
“Cái khăn mặt kia xấu quá.”
Thấy Lục Tân nhìn, cô liền giải thích:
“Sao có thể để Búp Bê che cái khăn mặt đó đi ra ngoài được? Đây là Búp Bê của Thanh Cảng ta mà.”
Lục Tân phải thừa nhận bây giờ Búp Bê đã xinh đẹp hơn rồi.
Nhưng sao trách hắn được, vừa nãy cô ấy còn quấn cả khăn tắm....
Nhờ nhân viên phục vụ, Búp Bê đã được thay một bộ váy công chúa mới tinh. Cô cầm ô, cùng Lục Tân đi xuống lầu. Chiếc xế hộp đặc biệt đậu trước cửa đã sẵn sàng, chỉ đổi tài xế khác.
Sau khi lên xe, người tài xế mặc đồ bảo hộ nặng nề lên tiếng:
“Giờ đưa các ngươi đi đến nơi náo nhiệt nhất của Thanh Cảng nhé. ’ Các ngươi không cần lo lắng, cứ thỏa sức mà chơi.”
Trong lúc xe đi ngang qua con phố sau vụ tập kích, Lục Tân vẫn còn thấy được những dấu vết của sự hỗn loạn.
Từng hàng xe tải phân khối lớn đi qua, từ vị trí nối toa xe có thể thấy rõ kết cấu đặc biệt bên trong. Họ lái xe từ khắp phía rồi cùng hướng về phía bắc thành phố. Trần Tinh từ trong bộ đàm giải thích với Lục Tân:
“Khu cách ly trước đây tạm thời được bố trí thành khu tiếp nhận và trị liệu tinh thần cho dị biến giả, những dị biến giả được địa phương phát hiện đều sẽ đưa về đây.”
Hai bên đường có thể thấy rất nhiều người mặc đồ bảo hộ tiến hành kiểm tra bức xạ tinh thần.
Còn có rất nhiều người của tiểu đội hỗ trợ đang bôn ba tới lui.
Thậm chí ở nhiều nơi còn có đoàn người xếp hàng dài, sắc mặt ai nấy cũng hoảng sợ bước ra từ trên lầu hoặc nơi lẩn trốn khác, vừa tiếp nhận kiểm tra vừa chờ đợi tàu điện ngậm được huy động tạm thời để đưa họ về nhà.
Thành phố mà ban đầu đã cho hắn một cảm giác xinh đẹp lạ thường nay đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có.
..............
Đi đến một khu phố nhộn nhịp ở trung tâm thành phố, hắn phát hiện nơi đây có vẻ khá buồn tẻ.
Tất cả cửa hàng đều đóng cửa, dù có vài cửa hàng còn mở nhưng lại rất đìu hiu, chỉ có ngọn đèn bên trong tiệm và ánh đèn neon ngoài đường là sáng, có nơi còn thấy vết máu hỗn độn và bàn ghế bị lật đổ.
Lục Tân thấy Búp Bê đang tò mò mà mỉm cười bất lực.
Rõ ràng nơi này cũng từng bị dị biến giả tập kích, con phố nay không còn nhộn nhịp nữa.
“Tản bộ chút cũng được.”
Lục Tân nghĩ vậy liền dẫn Búp Bê đi ra ngoài.
Sau đó, mặc ánh mắt lo lắng của nhân viên phục vụ đang dõi theo, Lục Tân cùng cô chầm chậm tản bộ trên con phố vắng.
Tuy rằng trong cửa hàng giờ không có ai, cả con phố cũng hiu quạnh lạ thường nhưng nhìn cách bày trí xung quanh cũng biết bình thường con phố này sầm uất biết bao.
“Biết vậy ăn gà rán trước rồi mới đi...”
Lục Tân thầm nghĩ, sau đó hắn ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
“Vẫn còn mở cửa...”
Mắt hắn sáng lên, kéo Búp Bê bước nhanh về phía trước.
Chẳng mấy chốc ở một góc phố, hắn thấy có nhiều người đang ngồi xung quanh một chiếc xe đẩy bằng kính.
Trong xe đẩy bày ra đầy khay và lọ bên trong đựng đủ loại rau xanh và trứng gà, còn có dăm bông và thịt heo cắt sợi... Ông chủ mủm mỉm vừa nghiêm túc xoay chiếc nồi to màu đen vừa lớn tiếng hô:
“Mì xào của ai thêm trứng vậy?”
“Món này ngon nè...”
Lục Tân vui vẻ.
Hắn thừa dịp có người ăn xong rời đi, nhanh tay giành chỗ rồi xếp ghế chuyển cho Búp Bê.
Búp Bê cười híp mắt, ra sức gật đầu.
“Ông chủ, cho ở đây một phần mì xào thêm trứng... ờm thêm nhiều thịt nhiều đậu nha.”
Lục Tân hào phóng gọi món cho mình rồi nhìn qua Búp Bê rồi gọi cho cô một phần thêm trứng.
Hắn thật không ngờ thành phố vừa trải qua kiếp nạn này lại còn một chỗ ăn đông khách như vậy.