Mặt Trăng Đỏ

Chương 477: Có Thích Không

Chương 477: Có Thích Không


“Thật tốt khi nuôi một con chó con…”
Mẹ Lục Tân trong chiếc áo vest màu đỏ đặt chiếc điện thoại trên tay xuống, mỉm cười nói với Lục Tân:
“Con vật nhỏ này cứ chạy tới chạy lui trong phòng khách, không khí gia đình đã khá lên đôi chút, tâm trạng vốn không vui nhưng nhìn thấy nó lại thấy vui…”
Chú chó con không có da lại vội vàng lao đến bên mẹ Lục Tân, ra sức vẫy đuôi.
“Hừ…”
Giọng nói của cha âm trầm vang lên từ trong bếp:
“Bản thân ăn không đủ no còn muốn nuôi chó, không bằng đem đi hầm cho xong…”
Con chó con không có da suýt chút nữa thì sợ đến tè ra đất, nó co rúm lại bên cửa bếp, đuôi cũng cụp lại.
“Thì ra là nó…”
Lục Tân sờ sờ mắt kính đang đeo trên mặt, không nhịn được bật cười.
Cặp kính này chính là vật phẩm then chốt phục vụ cho việc cường hóa của giai đoạn hai do giáo sư Bạch thiết kế cho Lục Tân.
Sở dĩ cặp kính này có thể phát huy được vai trò như vậy là do nó ký sinh một sức mạnh tinh thần gọi là ánh nhìn chăm chú. Cho nên, thay vì nói cặp kính này đã giúp Lục Tân mở ra giai đoạn hai thì đúng hơn nên nói sức mạnh tinh thần này đã giúp hắn mở ra giai đoạn hai, khi hắn quyết định tiếp nhận sức mạnh này, hắn đã nghĩ, phải chăng cuộc sống của mình sẽ xuất hiện một số thay đổi.
Lục Tân cũng từng nghĩ đến việc người nhà của mình sẽ chấp nhận nó thế nào, hắn thậm chí còn nghĩ đến việc có khi nào mình sẽ có thêm một người nhà nữa không.
Bây giờ xem ra…Ừ, con chó con kia cũng được xem là người nhà nhỉ?
Cho nên, điều này cũng rất hợp lý.
“Ta đã mua thức ăn, ngoài ra, ta còn mang quà từ chủ thành về cho các ngươi.”
Lục Tân đá con chó con đang muốn tới gần chân mình sang một bên, đặt cái túi lên bàn, mỉm cười nói.
“Hả?”
Mẹ Lục Tân hơi ngạc nhiên:
“Ngươi còn biết mang quà về cho người nhà?”
Em gái sung sướng nhảy cẫng lên, nó đu người trên cổ Lục Tân rồi hét lớn:
“Ta muốn ta muốn.”
Trong bếp, cha Lục Tân hừ lạnh, sau đó không nói gì nữa.
“Chiếc túi này là ta mua cho mẹ, ta thấy ngươi thường mang những chiếc túi nhỏ, chiếc tủi này hẳn là tốt hơn…”
Lục Tân lấy ra một chiếc túi màu đỏ tươi mới tinh, hắn đưa cho mẹ rồi mỉm cười giải thích:
“Hơn nữa, chiếc túi này có thể đựng được rất nhiều thứ.”
Mẹ Lục Tân vốn dĩ đã để điện thoại xuống, cười tủm tỉm đi tới. Bà ấy muốn xem thử Lục Tân mua cho mình chiếc túi như thế nào, thậm chí lời khen ngợi đã ở bên môi, nhưng sau đó bà ấy liền nhìn thấy Lục Tân lấy ra một chiếc túi màu đỏ size lớn với một bông hoa nhựa ra.
Vẻ mặt của bà ấy trở nên hơi cứng nhắc, quay trở lại bên chiếc điện thoại và mỉm cười nói:
“Tốt lắm, ngươi để đó đi…”
“Được.”
Lục Tân đặt chiếc túi lên bàn, sau đó lấy một chiếc áo mưa đã được gấp gọn gàng đưa vào phòng bếp:
“Cái này là ta mua cho ngươi, ta thấy tạp dề mà ngươi thường đeo đã bị rách rất nhiều lỗ, mà ngươi thì thích nấu ăn như vậy, cho nên ngươi mặc cái này khá thích hợp…”
“Bạch!”
Khi chiếc áo mưa được đưa tới cửa phòng bếp, đột nhiên có một bàn tay to vươn ra cầm lấy.
Tiếng cười khẩy của cha vang ra từ bên trong:
“Ha.”
Cha Lục Tân xưa nay vẫn vậy, Lục Tân đã quen với điều đó từ lâu, hắn đưa tay lấy món quà đã chuẩn bị cho em gái ra.
Lúc này, hai mắt em gái đã sáng rỡ từ lâu, con bé ngồi chồm hổm trên bàn hồi hộp chờ đợi.
Sau đó, Lục Tân mới lấy ra món quà mà hắn đã cẩn thận lựa chọn cho em gái.
Đó là một con gà bằng nhựa màu vàng nhưng lại có móng đỏ, mỏ đỏ và được bơm hơi.
Em gái hoàn toàn sững sờ, mãi đến khi Lục Tân nhét món quà vào tay con bé, nó vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Một lúc lâu sau, con bé mới ngẩng đầu nhìn Lục Tân, vẻ ngạc nhiên và vui mừng lúc đầu cũng từ từ biến mất.
Lục Tân hỏi:
“Có thích không?”
Em gái tỏ ra thờ ơ, hai bàn tay ra sức bóp mạnh, con gà đồ chơi bỗng phát ra một tiếng hét thảm.
Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của em gái, Lục Tân cũng rất vui.
Hắn cất chiếc túi đi, mỉm cười nói với mọi người trong nhà:
“Hôm nay chúng ta ăn sớm một chút đi, ta thấy đói rồi.”

Khi mặt trăng đỏ ngoài cửa sổ lên cao, và căn phòng cũng được thắp sáng bởi ánh đèn ấm áp và dịu nhẹ, một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn lên.
Tâm trạng Lục Tân đang rất tốt, hắn xới cơm cho mẹ, rót rượu cho cha và gắp thức ăn cho em gái.
Hắn cũng tự ăn một bát cơm đầy.
Trong thời gian đi công tác, hắn đã ăn cơm hộp và cơm nội bộ ở nhiều nơi khác nhau.
Những phần cơm đó đều có các loại thịt hoặc là đùi gà, hoặc là thịt kho tàu, hoặc là bò bít tết…Đương nhiên cũng thật sự rất ngon.
Chỉ có điều, hương vị thức ăn ở nhà luôn là quen thuộc nhất.
“Ngươi có vẻ rất sốt ruột…”
Thấy tâm trạng Lục Tân rất tốt, cha Lục Tân đột nhiên cười khẩy rồi nói một câu.
Lục Tân giả vờ như không nghe thấy, hắn vẫn chậm rãi ăn tiếp.
“Không sao, bọn ta đều hiểu …”
Mẹ Lục Tân mỉm cười và nói với Lục Tân:
“Những chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, có thể nhịn đến bây giờ đã rất tốt rồi.”
Em gái đang ôm con gà đồ chơi trên tay, chỉ có đôi mắt lộ ra trên mặt bàn là hơi sáng lên.
“Được.”
Lục Tân đón lấy ánh mắt của người nhà, rồi khẽ gật đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất