Chương 476: Cún Con
Dù sao Hàn Băng cũng chỉ là một cô gái, cô ấy đối xử với mình tốt như vậy, là do cô ấy tình nguyện hay là.... vì công việc thôi?
Nếu chỉ vì tuân theo quản lý công việc thì đúng là hắn không nên như thế.
Dù sao, cô ấy cũng là con gái chủ thành, đối xử với mọi người rất chân thành, ấm áp là chuyện bình thường.
Nhưng bản thân hắn lại là người có một gia đình mà người khác không thể thấy, so với nguồn ô nhiễm không khác gì mấy.
Lúc trước khi nói chuyện với mẹ, chắc là cô ấy đã nghe thấy hết rồi nhỉ.........
Hắn cũng không cần mượn lợi ích hợp tác mà hưởng thụ sự quan tâm của cô ấy dành cho mình.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Tân khẽ thở dài.
Nhẹ nhàng ngồi dựa lưng vào ghế, chuyến cao tốc đã sắp khởi hành.
Lúc này, một nhân viên phục vụ vội nhảy vọt vào toa tàu, hắn chạy nhanh đến chỗ Lục Tân, thở hồng hộc chìa một cái hộp được gói kín ra trước mặt Lục Tân:
"Tiên sinh Đan Binh đúng không? Có một cô gái nhờ ta đưa cái này cho ngươi."
Lục Tân tò mò mở hộp ra, giật mình.
Bên trong có một chén hoành thánh được gói rất khéo léo tỉ mỉ, còn cẩn thận dùng giấy nilon bọc xung quanh thành chén.
Lục Tân khẽ xúc động, vội vàng áp mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Liền thấy có một cô gái mệt nhọc chống tay lên gối thở dốc đang vẫy tay mỉm cười với mình.
"Đan Binh tiên sinh, đổi lại lần sau ngươi mời ta ăn cơm nhé..."
Cô nói ngay lúc đoàn tàu khởi hành nên âm thanh nghe không rõ lắm, nhưng nhìn khẩu hình miệng thì chắc là vậy.
...........
Cùng lúc đó ở chủ thành, trong căn phòng trống trải, Búp Bê vẫn còn ngồi xổm chơi xếp hình trên mặt đất, một nhân viên phục vụ lo lắng báo cáo với cấp trên:
"Cả đêm qua Búp Bê không ngủ rồi, tâm trạng có vẻ rất tệ."
Khi họ không nhịn được muốn đi đến khuyên Búp Bê nghỉ ngơi.
Búp Bê đã xếp xong hình vuông cuối cùng rồi ngẩng đầu vui vẻ cười.
Đó là khuôn mặt của một người đàn ông dùng đủ loại hình vuông khác màu nhau tạo thành.
Dường như cô muốn cho ai đó xem, nhưng lúc này mới phát hiện người đó đã đi mất rồi.
Cô im lặng hồi lâu, khuôn miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mím lại.
…
Ra khỏi sân ga, nhìn lại bầu trời xám xịt của thành phố vệ tinh số hai, Lục Tân khẽ thở dài.
Thành phố vệ tinh số hai tuy kém sạch sẽ, gọn gàng và không có nhiều nhà cao tầng như chủ thành, khắp nơi đều là những khu chung cư nhỏ chật chội, dột nát, cửa hàng xập xệ và đường sá nứt nẻ. Hầu hết người dân ở đây đều ăn mặc tuềnh toàng cũ rách, trông họ thật bơ phờ, lúc qua đường thì nhao nhao không theo một trật tự nào, đôi lúc họ còn vì tranh giành đường với ô tô mà đứng giữa đường mắng chửi.
Nhưng dù sao Lục Tân cũng lớn lên ở đây nên hắn vẫn có cảm giác thân thuộc.
Trước đó, Lục Tân đã từ chối Trần Tinh, không thông báo với Văn phòng An ninh cho người tới đón mình, bởi vì Lục Tân biết sau cuộc tấn công của Quốc Đảo trước đó, dù chủ thành chịu ảnh hưởng nặng nề nhất nhưng các thành phố vệ tinh lớn cũng xuất hiện các sự cố ô nhiễm lẻ tẻ.
Lúc này, Văn phòng Hành chính và An ninh đều đang tập trung nhân lực để giải quyết.
Lục Tân thấy việc bản thân chiếm dụng nhân lực và tài nguyên lúc này là thực sự không cần thiết.
Hắn thậm chí còn cảm thấy Trần quá tốt với hắn, trong khi hắn cũng có thể tự chăm sóc tốt bản thân…
Sau khi bỏ ra hai đồng tiền xu và đổi hai lần xe, cuối cùng Lục Tân cũng về đến tòa nhà chung cư ở đài Nguyệt Lượng.
Lục Tân vốn có thể bắt taxi, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn thấy có thể dành số tiền này để mua thêm một ít thức ăn để cải thiện cuộc sống của gia đình sẽ càng tốt hơn?
Dù sao thì hắn cũng không mang theo gì nhiều.
Nghĩ đến cải thiện cuộc sống, Lục Tân bèn đi chợ, trật tự ở thành phố vệ tinh hầu như không bị ảnh hưởng gì nhiều. Thực phẩm thường ngày vẫn có bán đầy đủ. Chỉ có điều, vì từ tối hôm qua, lối vào thành phố đã được đóng lại nên các thực phẩm ở chợ hôm nay rõ ràng không được tươi ngon. Bà cô bán hải sản bán toàn tôm chết nhưng vẫn không thấy ngại khi nói rằng số tôm này vừa mới được đánh bắt lên.
Sau khi mua một vài món ăn đơn giản, Lục Tân chậm rãi đi về nhà.
Lúc này, thực ra trong lòng hắn đang có một cảm giác kỳ lạ, như không muốn về nhà lắm.
Có lẽ là do tập tài liệu đó chăng?
Lục Tân vô cùng mâu thuẫn, hắn vừa nóng lòng muốn được xem ngay, lại vừa muốn xem nó càng muộn càng tốt.
Nhưng cuối cùng hắn cũng bước vào hành lang tối tăm của tòa nhà trước khi màn đêm buông xuống.
…
“Cót két…”
Dù tâm trạng đang khá phức tạp nhưng khi mở cửa ra, Lục Tân vẫn vô thức mỉm cười.
Hắn luôn muốn người nhà nhìn thấy hắn vui vẻ lạc quan.
“Vụt!”
Nhưng Lục Tân vừa bước vào trong, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi ai thì đột nhiên, một thứ có màu đỏ và màu đen đã lao đến bên chân hắn.
Lục Tân giật mình đánh thót, chiếc túi trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Lúc này, Lục Tân mới phát hiện ra thứ vừa lao đến bên chân mình thực ra là một con chó con rất đáng yêu.
Con chó con đó cao chừng ba mươi bốn mươi cm, trên cơ thể nó không có da, từng khối từng khối thịt màu đỏ tươi bện chặt với rất nhiều sợi gân giống như những thanh thép, trông cực kỳ mạnh mẽ, cũng bởi vì không có lớp da mà hai con mắt của nó trực tiếp lồi ra bên ngoài, đỏ ngầu, hai hàng răng nanh sắc nhọn đan xen, nước bọt trong suốt thi thoảng nhỏ xuống hai bên.
Lúc này, nó đang ra sức vẫy đuôi với Lục Tân…
“Hả? Đây là ai?”
Lục Tân thật sự rất kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn con chó con này, cảm thấy quen quen.
“Hả?”
Em gái đang ngồi trên ghế sofa, nó xoay người lại và mỉm cười:
“Anh trai, chẳng phải nó được ngươi mang về từ chủ thành sao?”
Nói xong, con bé vui vẻ vẫy tay:
“Cún con, mau lại đây nào…”
Con chó không có da kia lập tức chạy đến trước mặt em gái, vui vẻ vẫy đuôi.