Chương 483: Bác Bảo Vệ
Sáng hôm sau, Lục Tân dậy sớm, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Hắn không đến công ty. Xét cho cùng, hắn đã hết thời gian nghỉ phép.
Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn còn một vài thứ muốn xác nhận, vì thế, hắn đã trực tiếp đi đến cô nhi viện Trăng Đỏ.
Bộ hồ sơ kia trong lòng hắn có rất nhiều nghi ngờ.
Ví dụ như lão viện trưởng, chẳng hạn như cái người có tên là Trần Huân, rốt cục họ còn sống hay đã chết, đã có chuyện gì xảy ra năm đó…
Mà người biết chuyện này, chắc chắn không thể không nhắc đến cô giáo Tiểu Lộc.
Hắn bước lên cầu thang một cách chậm rãi, nghe tiếng đọc sách từ tầng trên.
“Mong đợi mãi, mong đợi mãi, thế là gió đông thổi tới, bước chân của mùa xuân đang đến gần…”
Tiếng đọc sách thật ra không lớn lắm, có thể dễ dàng nhận ra có những âm thanh dài của trẻ em, lại có chút mơ hồ. Thậm chí có thể phân biệt được một ít giọng nói bơ phờ, không cần nhìn cũng biết, trong số những người đang học lúc này chắc hẳn có mấy tiểu tử đang buồn ngủ, chỉ mong mau qua bài này để còn được ra ngoài chơi bóng.
Lục Tân biết rất rõ chuyện này, vì trong trí nhớ của hắn, năm đó hắn cũng như thế.
Mùa xuân đến thì có liên quan gì đến ta, có thịt hay không trong các món ăn trưa mới là chuyện cần quan tâm…
Khi bọn nhỏ còn đang học, Lục Tân đứng ở trong hành lang, bên cạnh bác bảo vệ, bỏ tay vào túi yên lặng chờ đợi.
“Lần này trở về rất nhanh…”
Bác bảo vệ cẩn thận ngắt bỏ một chiếc lá chết trong chậu hoa, mở tờ báo rồi đọc với dáng vẻ an nhàn rảnh rỗi của một người bận rộn.
“Làm xong nhiệm vụ rồi.”
Hắn bỗng nghĩ tới vài chuyện, bác bảo vệ tới
Từ lúc nào?
Không để ý sẽ không thấy, bây giờ nghĩ lại thật sự có rất nhiều nghi vấn.
Lục Tân có một ký ức rõ ràng về việc học trong trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ, ký ức được lão viện trưởng dạy học, đánh nhau với cô giáo Tiểu Lộc và một vài người khác, nhưng kiểu ký ức này có phần hỗn loạn, như một bộ phim đã bị cắt bỏ nhiều hình ảnh.
Ví dụ, hắn không thể nhớ lại mọi thứ rõ ràng.
Sau này rời khỏi cô nhi viện lại càng thêm hỗn loạn.
Hắn ta thậm chí không nhớ mình đã rời trại trẻ mồ côi thế nào, nhưng một số ký ức không trọn vẹn cho hắn biết, hắn từng có ký ức mờ mịt về lần đi bộ trên đường, ký ức về gia đình hiện tại của hắn xuất hiện, bắt đầu sống cùng mình.
Sau khi gia đình xuất hiện, trí nhớ của hắn bắt đầu trở nên hoàn chỉnh.
Hắn nhớ được bản thân đã từng vào một trường trung học miễn học phí ở thành phố vệ tinh số 2, bản thân đi kiếm việc.
Nhưng nếu tính ngược về phía trước, có một khoảng thời gian trống có gần một năm.
Kỉ niệm trong năm đó là ít nhất, dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ nhớ được những mảnh vụn rời rạc.
Điều kỳ lạ nhất là trước khi hắn nhìn thấy tập tài liệu có tên “003” vào ngày hôm qua, hắn thậm chí còn không nghĩ về nó.
Ngay cả bây giờ, hắn cũng chỉ buộc mình phải nhớ lại.
…
Về cô nhi viện hiện tại, Lục Tân chỉ nhớ sau khi sống cùng gia đình một thời gian dài. Một ngày nọ, hắn trở lại cô nhi viện và phát hiện ra nơi này đáng lẽ đã bị phá hủy, chỉ còn một người mà hắn biết rõ, người đã cùng hắn lớn lên, cô giáo Tiểu Lộc.
Khi đó, cô vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng đã bắt đầu nỗ lực nuôi mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện.
Bác bảo vệ này, năm đó cũng công tác ở đây.
Theo như lời của cô giáo Tiểu Lộc, cô nhi viện được một nhà hảo tâm giúp đỡ nên mới được thành lập lại.
Cũng nhờ những nhà hảo tâm này, cô giáo Tiểu Lộc và những đứa trẻ năm đó mới chịu đựng và vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Tuy nhiên, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể mong đợi vào sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm.
Lục Tân nhớ rất rõ, sau khi cô nhi viện bắt đầu không có kinh phí, những tháng ngày sau đó trở nên rất tồi tệ.
Nhưng may mắn thay, vào thời điểm đó, hắn đã bắt đầu đi làm, vì vậy hắn có thể kiếm được một số tiền để phụ cấp cho cuộc sống của cô nhi viện.
Cũng vì những ký ức này trở nên rõ ràng, Lục Tân mới nghĩ đến một thắc mắc.
Trong thời gian đó, cô nhi viện thậm chí cơm còn không có ăn, lấy đâu ra tiền để trả cho bác bảo vệ này?
Hắn nghiêng đầu nhìn bác bảo vệ, nghĩ có nên hỏi mấy câu này không…
Hắn không chắc, nếu như mình hỏi, ngộ nhỡ bác bảo vệ yêu cầu mình bù lương thì biết làm sao?
…
“Ngươi nhích qua bên kia chút…”
Ngay khi Lục Tân đang nghĩ ngợi, bác bảo vệ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hả?”
Lục Tân hơi kinh ngạc:
“Sao thế?”
Bác bảo vệ từ đằng sau những trang báo ngước lên nhìn hắn:
“Ngươi đứng dán người vào cửa sổ thế này, bóng sẽ che mất mấy bông hoa của ta.”
“Ồ…”
Lục Tân mặt đỏ bừng bừng, di chuyển sang bên cạnh, để hắn nắng chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào chậu cây nhỏ rồi lẩm bẩm trong lòng:
“Chỉ là một bông hoa nhỏ xíu cũng háu nắng…”