Chương 484: Khi Nào Cưới
Lúc hắn suy nghĩ, bác bảo vệ đứng dậy, cầm một chiếc búa nhỏ gõ vào mảnh sắt bên cạnh.
“Tùng tùng tùng…”
Là tiếng chuông báo kết thúc giờ học.
“Ta đi trước nhé.”
Lục Tân chỉ tay hướng lên phía trên, bác bảo vệ chỉ vội vàng phất tay:
“Đi đi.”
Hắn đang đi cầu thang lên tầng 4, một đám con nít chạy tán loạn đâm đầu vào Lục Tân. Một trong số đó cái mũi đỏ bừng. Hắn trông thấy Lục Tân liền chạy tới, khoanh tay nói:
“Lục thúc thúc, lần trước ngươi có nhặt được quả bóng thủy tinh của chúng ta không?”
Lục Tân lắc đầu:
“Không, ta nhặt quả bóng thủy tinh của ngươi làm gì?”
“Ồ.”
Ranh con đáp, nói:
“Khi nào ngươi cưới cô giáo Tiểu Lộc thế?”
“Gì cơ?”
Lục Tân sửng sốt, sao bây giờ tư duy của bọn trẻ lại phát triển nhanh vậy?
“Ta nghe nói cuộc sống hôn nhân vô cùng lãng mạn.”
Ranh con vàng thật không sợ lửa nói:
“Nếu ngươi không cưới cô giáo Tiểu Lộc, sao chúng ta được ăn kẹo đây?”
“À cái này…”
Lục Tân vừa kịp phản ứng, xoa đầu hắn rồi nói với vẻ mặt tươi cười:
“Lần sau ta sẽ mua cho ngươi.”
“Khụ…”
Cách đó không xa có một tiếng ho.
Đột nhiên, đứa nhóc đang vòi ăn kẹo và Lục Tân, người đang đồng ý mua kẹo cho hắn, cả hai người đều ngạc nhiên cùng lúc.
Đứa nhỏ “vù” một tiếng chạy đi mất, Lục Tân cũng giả bộ như chưa có chuyện gì, đứng thẳng người.
“Ngươi trở về là tốt rồi.”
Cô giáo Tiểu Lộc nhìn Lục Tân một hồi, cũng cười rồi nói:
“Buổi trưa hãy ăn cơm ở đây nhé.”
Lục Tân gật đầu, nói:
“Được.”
Hắn ta bước tới và đẩy cô giáo Tiểu Lộc vào một căn phòng nhỏ đối diện văn phòng.
Đây là phòng bếp, trên mặt đất có một túi khoai tây, mì ép bằng máy, một bếp từ, một vài chiếc nồi trông không hề nhỏ….
Trong căn bếp chật chội này, cô giáo Tiểu Lộc rửa tay, xoay xe lăn, lấy nước rửa rau, lặt rau một cách nhanh nhẹn mà quen thuộc.
Lục Tân giúp cô đeo tạp dề, sau đó ngồi xổm sang một bên giúp đỡ.
Bữa trưa này nấu món cơm dĩa khoai tây sợi với rất nhiều trứng gà trong đó, thêm món canh chua rau cải nóng hổi.
Hiện tại trong cô nhi viện có 23 đứa trẻ, cô giáo Tiểu Lộc rất khéo léo trong việc chia những quả trứng thành nhiều phần để mấy đứa nhỏ khỏi phải tranh giành của nhau.
Tuy nhiên, trong lúc này, Lục Tân lại đập thêm hai quả trứng vào nồi rồi tách ra làm hai phần.
Cô giáo Tiểu Lộc trừng mắt nhìn hắn ta, nhưng cũng ngầm đồng ý với sự xa xỉ này.
…
Sau khi đám trẻ xếp hàng với những chiếc bát sứ lớn đã dùng bữa xong, Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc đi vào phòng làm việc, lúc này đã qua một tiếng đồng hồ, còn một tiếng nữa là phải chuẩn bị khóa buổi chiều.
Vì cơm nấu không đủ nên Lục Tân đã lấy bánh màn thầu còn thừa từ hôm qua, xé thành từng miếng rồi cho vào nồi canh.
Trong khi ăn, hắn nói một cách tự nhiên:
“Lần này ta đến thành phố chính, có nghĩ về một số việc trước đây.”
Cô giáo Tiểu Lộc cũng im lặng ăn, gật đầu:
“Ừ.”
Lục Tân lấy một miếng trứng trong bát của mình cho cô giáo Tiểu Lộc:
“Sau đó, ta nghĩ có điều gì đó kỳ lạ. Ngươi còn nhớ chủ nhiệm Vương khi chúng ta còn ở cô nhi viện không? Trong ấn tượng của ta, ông ấy rất tốt. Thời gian đó, chúng ta đói khát ở ngoài đường, và vất vưởng ở khắp mọi nơi, nhưng ông ấy đã bảo vệ chúng ta vô cùng tốt. Ta thậm chí còn nhớ rằng, thời điểm đó có cả thịt trong bát cơm chúng ta ăn nữa.”
“Ta còn nhớ ông ấy đã từng dạy ta học, nói rằng thế giới bây giờ quá hỗn loạn, nhưng điều kinh hãi nhất không phải là có bao nhiêu người trở thành kẻ điên, mà là những kẻ ngang ngược, từ bỏ tất cả văn hóa, họ sẽ trở thành người nào đó còn khủng khiếp hơn kẻ điên.”
“Ta nhớ, ông ấy đã xem phim hoạt hình với chúng ta, xem những bộ phim cũ của ông ấy được lưu trữ trong ổ cứng…”
Vừa nói, Lục Tân vừa không nhịn được cười:
“Ta vẫn nhớ, có lần, ta tìm thấy một thư mục ẩn…. Ngay khi nó được mở ra, ông lao vào và đuổi theo chúng ta khắp hành lang với một cây chổi…”
“À, khi chúng ta hỏi tại sao lại đánh ta, chủ nhiệm mặt đỏ bừng, không chịu nói rõ lý do…”
Cô giáo Tiểu Lộc bật cười, nước mắt chảy vào bát canh rau.
Lục Tân ngừng ăn, dùng thìa của chính mình múc nước mắt đang chảy, gạt sang một bên.
Sau đó, hắn nhìn cô giáo Tiểu Lộc và nói:
“Cho nên chủ nhiệm thực sự là một người tốt, đúng không?”
Cô giáo Tiểu Lộc chậm rãi lau nước mắt trên má, nói:
“Đương nhiên chủ nhiệm là người tốt. Hắn là người tốt nhất trên thế giới.”
Biểu cảm trên mặt Lục Tân biến mất, hắn không biết phải nói gì.
Cô giáo Tiểu Lộc trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ giọng nói:
“Nhưng hắn cũng là người đáng sợ nhất trên đời.”
Lục Tân chậm rãi đưa một miếng bánh màn thầu vào miệng, không hỏi gì, chỉ chờ cô giáo Tiểu Lộc lên tiếng.
“Thật ra ta đã biết từ lâu, sẽ có ngày ngươi nhớ lại.”
Một lúc sau, cô giáo Tiểu Lộc nhẹ nhàng nói, giọng hơi run:
“Nhiều lúc ta thực sự ghen tị với ngươi, có thể quên đi chuyện năm đó, nhiều lúc ta cũng vô cùng lo sợ ngươi sẽ nhớ lại chuyện này vào một ngày nào đó…Ta biết, trong ký ức của ngươi về chủ nhiệm đều là những mặt tốt, thực tế thì cũng tốt thôi…Quả thực hắn cũng có mặt tốt…Dù sao, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có bao nhiêu người nói với ta, vào thời điểm khoác lên người bộ áo trắng ấy, chủ nhiệm của chúng ta đã biến thành…Biến thành như vậy, bộ dáng như vậy, ta cũng sẽ không tin…”