Mặt Trăng Đỏ

Chương 525: Già Rồi, Không Chịu Nổi Nữa

Chương 525: Già Rồi, Không Chịu Nổi Nữa


Lục Tân im lặng một lúc.
Về phần thu nhập ròng, có lẽ khoản này thật sự không phải là rất nhiều.
Suy cho cùng thì nếu ở Thanh Cảng, một lần xử lý sự việc như vậy, ít nhất Lục Tân cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn liên minh tệ!
Tuy nhiên, nơi này là vùng hoang dã chứ không phải Thanh Cảng…
Hai chú cháu họ mỗi một một chuyến bôn ba bên ngoài để kiếm tiền cũng không dễ gì.
Mặc dù thứ họ sẵn sàng cho hắn đều là những thứ họ có được từ việc tầm hoang, nhưng đây cũng là những thứ họ thu gom được nhờ vào việc lái chiếc xe tải cũ nát này, lang thang khắp bao nhiêu ngôi làng mới có được, Tiểu Chu còn đang mong đợi sau khi trở về sẽ cưới Quyên Tử…
Hai chú cháu này thực sự đành lòng cho hắn tất cả số này ư?
Bây giờ, thủ lĩnh đoàn xe của họ thậm chí vẫn không biết họ đang nhờ Lục Tân giúp đỡ.
Mỗi một đồng đều là họ tự mình chi trả.
“Thủ lĩnh đoàn xe của các ngươi thậm chí còn không biết các ngươi gọi ta đến đây để giúp cô ta chữa bệnh…”
Lục Tân cau mày nói:
“Thậm chí, nếu cô ta biết các ngươi cho là cô ta bị bệnh, đồng thời nhờ ta xem bệnh cho cô ta, có thể cô ta sẽ tức giận, điều này đồng nghĩa với việc các ngươi đã tốn tiền rồi lại còn có thể khiến cô ta phật lòng, chuyện này…rốt cuộc là tại sao?”
Hai chú cháu Lão Chu bị câu hỏi vừa rồi của Lục Tân khiến cho trở nên mù tịt.
Dường như họ không ngờ lúc này Lục Tân lại suy nghĩ đến vấn đề này.
Một lúc sau, Tiểu Chu mới nhỏ giọng trả lời:
“Bởi vì thủ lĩnh đoàn xe của bọn ta là người tốt…”
Lão Chu cũng gật đầu, sau đó nói với vẻ hơi xấu hổ:
“Hơn nữa, ta cũng già rồi, lưng cũng thực sự không thể chịu được nữa…”
“Được rồi…”
Lục Tân tỏ ra giống như cố gắng để hiểu, chậm rãi gật đầu.
Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Chuyện này ta có thể thử xem. Chỉ có điều, ta sẽ không lấy tất cả đồ của các ngươi, như vậy quá tham lam. Vì vậy, các ngươi chỉ cần cho ta…Một nửa như các ngươi đã nói lúc đầu là được.”
“Chỉ có điều, dù cuối cùng vẫn không chữa được, các ngươi cũng phải bao xăng xe và bao ăn uống cho ta, được không?”
Nghe xong, hai chú cháu Lão Chu và Tiểu Chu lập tức vừa vui mừng vừa xúc động, họ dùng sức đấm một đấm vào vai đối phương.
Chỉ một mình Tiểu Chu lên tiếng hỏi với vẻ hơi nghi hoặc:
“Chẳng phải lúc đầu bọn ta nói là là một phần ba sao?”
Lục Tân giả vờ như không nghe thấy điều này.

“Ta đi gọi điện thoại trước để tìm hiểu một số tài liệu.”
Nếu Lục Tân đã chính thức đồng ý nhận tiền thù lao, thì chuyện này cũng đã khác trước.
Lục Tân quyết định sẽ hết sức nghiêm túc trong việc này.
Cân nhắc đến yêu cầu của khách hàng, Lục Tân không thể sử dụng phương pháp mà mình thường dùng nhất chính là chạy đến trước mặt Thủ lĩnh đoàn xe và trực tiếp hỏi xem cô ta có vấn đề gì không…
Suy cho cùng, Lục Tân cũng đã đọc rất nhiều tài liệu về các loại bệnh tâm thần. Trên đó đã nói rõ rằng khi tiếp xúc với bệnh nhân mắc bệnh tâm thần cần phải kiên nhẫn và khéo léo, không thể sử dụng quá nhiều cách trực tiếp để trách gây kích thích cho đối phương.
Nghĩ đến việc bây giờ cần nghĩ cách chữa trị cho một bệnh nhân tâm thần, Lục Tân liền cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn mới nhận ra, chính mình cũng bị nghi ngờ mắc chứng đa nhân cách, vậy mà còn chữa bệnh cho người khác
Sau khi nói chuyện với Lão Chu và Tiểu Chu xong, Lục Tân bèn lục lọi chiếc rương đựng đồ trên chiếc mô tô của mình, sau đó, hắn lấy ra một thiết bị thu phát tín hiệu đơn giản có hình cái nắp nồi, đi đến rìa khu vực phục vụ. Sau khi thao tác theo hướng dẫn, đợi đèn xanh sáng lên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội cầm lấy điện thoại vệ tinh, gọi vào một số điện thoại.
“Tít…”
Điện thoại chỉ vang lên một hồi chuông thì đã có người nhấc máy, hắn nghe thấy đầu bên kia, giọng Hàn Băng vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
“Đan Binh tiên sinh, buổi tối tốt lành…”
Ở vùng hoang dã như thế này, trong một đoàn xe xa lạ, việc đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hàn Băng khiến Lục Tân cảm thấy tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Hắn vội mỉm cười và nói:
“Xin chào, xin chào…Dạo này ngươi thế nào rồi?”
Hàn Băng ngơ ngác một lúc rồi mới mỉm cười trả lời:
“Ta rất khỏe, chỉ là có chút lo lắng cho ngươi…”
“Ta không ngờ Đan Binh tiên sinh nhanh như vậy đã gọi cho ta, có phải đã gặp phải chuyện gì rồi không?”
“Thật sự đã xảy ra chút chuyện…”
Lục Tân mỉm cười nói tiếp:
“Ta đã gặp một ngôi làng khiêu vũ, nơi đó có hai người phụ nữ rất đáng thương…Ta còn gặp phải quỷ đả tường, rất thú vị…Ta đã tiện thể giúp đỡ hai người, họ lái một chiếc xe tải, lúc ta vừa gặp họ, trên đầu mỗi người họ còn đang đội một chiếc quần lót…”
Lục Tân đã kể ra tất cả những gì mà hắn đã gặp phải trên đường, khiến Hàn Băng không nhịn được cảm thán:
“Trong hành trình một ngày này, Đan Binh tiên sinh đã có nhiều trải nghiệm phong phú như vậy sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất