Chương 524: Hào Phóng
Rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể gây nên trạng thái đại não và thân thể của một người lại ghét bỏ lẫn nhau, đến mức không thể dung hòa như vậy?
Lục Tân thầm suy nghĩ về vấn đề này, tuy nhiên, nhất thời vẫn tìm không ra manh mối gì.
Mặc dù đã trải qua một giai đoạn huấn luyện có hệ thống, nhưng Lục Tân vẫn biết thực ra bản thân còn thiếu rất nhiều kiến thức về ô nhiễm tinh thần. Thường ngày, Lục Tân vẫn thông qua việc quan sát bằng mắt để có được kết quả đánh giá đối với mức độ ô nhiễm.
Làm như vậy ít nhiều có phần thiếu chuyên nghiệp.
Lúc này, đối diện với ánh mắt vừa lo lắng vừa quan tâm của hai chú cháu lão Chu, Lục Tân suy nghĩ một hồi, sau đó đành phải nói thật:
“Ta chắc chắn cô ta có một số vấn đề. Tuy nhiên, bây giờ ta vẫn không nhìn ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.”
Đón lấy ánh mắt mờ mịt rõ ràng của hai chú cháu Lão Chu, Lục Tân hơi trầm ngâm, sau đó thử giải thích:
“Có nhiều cách gây ô nhiễm, dù ta khá chuyên nghiệp nhưng ta cũng chưa phải là người chuyên nghiệp nhất, trước đây khi đối phó với các nguồn ô nhiễm, thông thường ta đều trực tiếp…Trực tiếp xử lý…Tình trạng của thủ lĩnh các ngươi, có lẽ cần những người chuyên nghiệp hơn tiến hành điều tra…Chắc là các ngươi có biết Thanh Cảng nhỉ?”
“Có rất nhiều người chuyên nghiệp như vậy ở Thanh Cảng, các ngươi có thể thử đưa cô ta đến Thanh Cảng xem thử.”
Lục Tân vừa nói vừa mỉm cười đầy thiện ý:
“Ta có thể giới thiệu một vài người quen cho các ngươi.”
Lục Tân nghĩ nếu mình đã không thể nhìn ra, vậy đưa ra một gợi ý khác cho họ cũng coi như đã tận hết trách nhiệm.
“Điều này…”
Tuy nhiên, khi nghe Lục Tân nói muốn rút lui, cả hai chú cháu Lão Chu và Tiểu Chu đều lập tức trở nên lo lắng.
“Phải đợi đến khi nào mới có thể đi Thanh Cảng chứ…Hay là Tiểu Lục ca chịu khó quan sát thêm một lúc nữa xem thế nào…”
Tiểu Chu nói với vẻ hơi không cam lòng:
“Biết đâu do ban nãy ngươi còn chưa quan sát kỹ?
Lục Tân nghiêm túc nhớ lại, sau đó thì lắc đầu nói:
“Ta đã quan sát rất kỹ rồi…”
“Chuyện này…”
Lão Chu cũng vội vàng nói:
“Tốt nhất là nên quan sát thêm…”
Nhìn vẻ mặt lo lắng và quan tâm của họ, Lục Tân có thể cảm nhận được những mong đợi và hoang mang của cả hai. Hai chú cháu này chắc đang trong tâm trạng như người chết đuối vớ được cọng rơm, có lẽ họ đang bị những thay đổi của thủ lĩnh đoàn xe khiến sắp sụp đổ, nhưng lại hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Họ thấy Lục Tân cũng có ít nhiều hiểu biết đối với việc giải quyết những vấn đề tương tự như thế này nên đã ôm rất nhiều hy vọng.
Tuy nhiên, Lục Tân thực sự không nhìn ra bất cứ điều gì…
Huống hồ, Lục Tân cũng khá bận rộn, ban đầu vốn định đến xem thử, nếu có vấn đề gì thì giải quyết luôn. Ngược lại hắn sẽ mua một ít xăng và nước uống từ họ, sau đó sẽ tiếp tục lên đường, còn tình trạng như hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lục Tân.
Trong lúc Lục Tân đang cảm thấy rối rắm, hai chú cháu này liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đã đưa ra một quyết định rất quan trọng.
Lão Chu trịnh trọng nói:
“Người anh em cứ yên tâm, bọn ta sẽ không để ngươi làm không công đâu.”
“Hả?”
Lục Tân liếc nhìn ông ta với vẻ hơi tò mò.
Lão Chu tỏ ra rất quyết tâm, ra sức vỗ ngực, sau đó chỉ vào chiếc xe tải bên cạnh rồi nói:
“Người anh em, những người bươn chải ở vùng hoang dã như bọn ta đều là những người chân thật, nhất định sẽ không để người khác giúp đỡ không công đâu, ngươi hãy chịu khó xem giúp cho thủ lĩnh đoàn xe của bọn ta. Suốt chuyến đi, vấn đề xăng xe và ăn uống của ngươi bọn ta sẽ bao hết, ngoài ra, nếu ngươi thực sự có thể chữa khỏi cho thủ lĩnh đoàn xe của bọn ta…”
Với biểu cảm vô cùng hào sảng, ông ta đột nhiên giơ tay chỉ vào bên cạnh:
“Ngươi có nhìn thấy chiếc xe tải lớn này không?”
Trong lòng Lục Tân cũng hơi xúc động, hắn gật đầu.
Một chiếc xe tải lớn như vậy, bên trong hẳn là đựng rất nhiều thứ có giá trị…
Những thứ không có giá trị sẽ không đáng để họ phải vận chuyển một cách vất vả như vậy.
Lão Chu tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói:
“Trong chiếc xe tải lớn này, có rất nhiều thứ bọn ta có được nhờ tầm hoang…Sau khi trở lại thành phố trung tâm và bán chúng đi, bọn ta sẽ chia cho ngươi một phần ba!”
Lục Tân lập tức trở nên hơi mù tịt.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn hai chú cháu này và nói:
“Các ngươi…Hào phóng như vậy sao?”
Lão Chu và Tiểu Chu đều trở nên hơi lúng túng.
Tiểu Chu liếc nhìn Lão Chu rồi nói:
“Chú à, ngươi quá keo kiệt rồi, nếu có thể chữa khỏi cho thủ lĩnh đoàn xe, ta sẽ không nhận phần tiền vốn thuộc về mình nữa.”
Lão Chu cũng đỏ mặt, vội nói:
“Người anh em, nếu ngươi không phiền…Bọn ta chia cho ngươi một nửa, thế nào?”
“Hả?”
Lục Tân sửng sốt một hồi:
“Thật sự, nhiều quá…”
“Nhiều ư?”
Lão Chu liếc nhìn chiếc mô tô của Lục Tân, Tiểu Chu cũng nhớ lại loại thuốc lá mà Lục Tân hút và cái bật lửa mà Lục Tân đang dùng, vẻ mặt hai người càng thêm xấu hổ, Tiểu Chu đưa tay đẩy đẩy người chú của mình, sau đó Lão Chu mới gắt gao nghiến răng nói:
“Tất cả đều cho ngươi, tất cả đều cho ngươi, được không?”