Chương 527: Đoàn Xe Xuất Phát
“Bí bo…”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi sương mù còn chưa tan hết, tiếng còi vang lên khắp khu trại của đoàn xe.
“Sột soạt…”
Mọi người trong toàn khu trại lập tức tỉnh dậy.
Họ bận rộn thu dọn lều vải, chia đồ ăn sáng, kiểm tra mức xăng và bình nước của xe.
Những người đã được phân công cảnh giới xung quanh cũng lần lượt vác súng uể oải quay lại. Có thể thấy trên người họ vẫn còn dấu vết của cỏ xanh và những giọt sương mai. Sau một đêm canh gác, mắt ai nấy đều đỏ hoe, sưng tấy.
Lục Tân cũng thức dậy cùng lúc với đa số mọi người, hắn cầm lấy đồ dùng vệ sinh của mình, ngồi xổm ở bên đường đánh răng rửa mặt.
Đợi đến khi hắn nhổ ra một ngụm nước, cả đoàn xe đã sẵn sàng lên đường.
Những người tài xế già này dường như hoàn toàn không có thói quen đánh răng rửa mặt gì cả, so với họ thì Lục Tân đã sống tinh tế hơn rất nhiều.
Sau khi đánh răng xong, Lục Tân ngồi lên xe của đám Lão Chu, yên tâm thoải mái cầm lấy một chiếc bánh bông lan cuộn trứng muối.
Đây là đãi ngộ siêu VIP do Lão Chu và Tiểu Chu dành riêng cho Lục Tân.
Bao xăng xe, bao ăn uống, lại còn được chia một nửa số tiền họ kiếm được từ các cuộc tầm hoang.
Tuy nhiên, cái mà họ gọi là bao xăng xe chính là đóng gói chiếc mô tô của Lục Tân thật cẩn thận rồi cho vào trong xe tải.
Nếu không lái xe sẽ không tốn xăng, như vậy cũng chính là bao xăng xe.
Ăn uống thì lại càng đơn giản, họ ăn cái gì, Lục Tân ăn cái đó.
Về phần tiền kiếm được từ việc tầm hoang…Lục Tân không chuyên nghiệp lắm, nên không biết mình có thể kiếm được bao nhiêu trong đó.
…
“Điểm danh nào!”
Trưởng đoàn tốt xấu gì cũng rửa mặt, cô ta đang cầm một cây sào tre, mặc một chiếc quần bò ôm sát và đi giày ủng. Sau một đêm, đôi mắt cô ta vẫn hơi đỏ và sưng. Không biết có phải vì đêm qua đã khóc một trận thảm thiết gây ra hay không.
Nhưng vẻ mặt của cô ta lúc này rất nghiêm túc và bình tĩnh, sau khi người đàn ông tóc húi cua bên cạnh đếm số lượng người và xác định không có ai vắng mặt, cô ta mới lớn tiếng dặn dò:
“Lần này, vẫn là ta và Lão Tôn lái xe chạy ở phía trước, xe của anh em nhà họ Triệu chạy sau cùng. Những người khác chạy ở giữa theo mã số của mình. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách thành phố trung tâm ba ngày đi xe nữa thôi. Mọi người cẩn thận một chút, đến nơi rồi hãy thả lỏng.”
Sau đó, cô ta bất ngờ cất cao giọng:
“Đã nghe rõ chưa?”
Tất cả tài xế của đoàn xe đều đồng loạt hét lên đầy phấn chấn:
“Nghe rõ rồi!”
“Rất tốt.”
Trưởng đoàn gõ gõ cây sào tre vào lòng bàn tay rồi nói:
“Xuất phát!”
Cả đoàn xe lập tức trở nên bận rộn, tiếng đóng cửa xe và tiếng khởi động xe lần lượt vang lên.
“Rồ rồ rồ…”
Có ba chiếc mô tô cắm hai lá cờ ở ghế sau, một lá cờ màu đỏ và một lá cờ màu xanh lá cây, dẫn đầu lao về phía trước.
Sau đó, chiếc xe tải cao lớn và chắc chắn của trưởng đoàn mới chầm chậm lái ra khỏi khu vực dịch vụ, những chiếc xe khác lần lượt theo sau.
Những chiếc mô tô đó được dùng để dò đường.
Ở vùng hoang dã, đường sá thay đổi bất ngờ, sạt lở đất, mưa lớn, cỏ dại, gió và nắng bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến tình hình đường sá thay đổi.
Con đường trước đây vẫn đi được chưa chắc bây giờ có thể đi được, con đường trước đây an toàn có thể chỉ trong một thời gian ngắn đã trở nên đầy rẫy những nguy hiểm.
Vì vậy, đối với một đội xe lớn như vậy, dò đường là một công việc rất quan trọng.
Nếu phát hiện con đường phía trước không thể đi được thì phải quay lại để thông báo cho mọi người ngay, nếu không cả đoàn xe sẽ bị kẹt trong đó và rất khó để quay đầu lại.
…
“Cao tỷ này thật lợi hại…”
Lục Tân - người vẫn âm thầm quan sát Cao Đình cũng không nhịn được cảm thán.
Mặc dù không có kinh nghiệm bôn ba trong vùng hoang dã, nhưng Lục Tân cũng biết để chỉ huy một đội xe lớn như vậy cần bao nhiêu tinh lực.
Đây không chỉ là đối phó với các đoàn kỵ sĩ đang ẩn thân trong vùng hoang dã, mà còn cân nhắc đến đủ loại thiên tai và ảnh hưởng khác nhau, cũng như việc giao thiệp với người gửi hàng và người nhận hàng. Ngoài ra, chỉ riêng việc lăn lộn trong đám tài xế già bướng bỉnh khó bảo này cũng là chuyện không hề đơn giản.
Một người phụ nữ thoạt nhìn tuổi tác không lớn nhưng lại có thể quản lý đội xe đâu ra đấy như Cao Đình thật sự vô cùng hiếm gặp.
“Chứ còn gì nữa?”
Tiểu Chu ngồi một bên cảm thán:
“Con người Cao tỷ này thực sự rất tốt. Cô ta không khấu trừ tiền của mọi người, cân nhắc sự việc cũng rất cẩn thận, khi xảy ra chuyện thì quyết liệt hơn cả đàn ông. Cách đây nửa năm, bọn ta gặp phải một đoàn kỵ sĩ, chúng không nhận tiền mua đường, nhất quyết đòi một nửa số hàng của bọn ta, kết quả cô ta đã cười toe toét bước lên phía trước rồi nổ súng thẳng vào đối phương, một lần bắn chết ba người trong số đó. Kể từ sau sự việc đó, mọi người đều phục cô ta.”
Lão Chu cũng thở dài:
“Ta đã chạy xe hàng mười mấy năm nay, nhưng ta cũng phải thừa nhận rằng đây là trưởng đoàn tốt nhất mà ta từng thấy.”
Ông ta dừng lại giây lát rồi bổ sung:
“Nếu không có cái tật xấu vào ban đêm.”