Chương 544: Bộ Não
Bàn tay nhỏ bé của con bé vẫn đặt trên vai Lục Tân, nhưng cơ thể của nó đã bay trong không trung, chạm vào tất cả những kẻ điên đến gần Lục Tân. Tay chân bọn chúng lập tức co rút, như thể va phải nhau mà ngã xuống đất, trông dữ tợn khác thường, bọn chúng liều mạng giãy giụa nhưng không thể bò dậy từ dưới đất.
Lúc này, Cao Đình đang nghiêm túc điều khiển xe, không rảnh quay đầu nhìn Lục Tân, cho nên cô ta cũng không nhìn thấy cảnh tượng này. Lục Tân vững vàng lái xe, vô số kẻ điên lao đến. Tuy nhiên, bên cạnh Lục Tân g như có một trường năng lượng kỳ lạ nào đó khiến tất cả kẻ điên đến gần hắn đều ngã xuống đất, giãy giụa và gầm rú một cách khó hiểu.
Trên con phố hỗn loạn với vô số cái đầu người trắng bệch đang dâng trào này, Lục Tân không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Hắn chỉ cần nắm lấy ghi đông bằng cả hai tay và lái xe một cách vững vàng.
Cho dù có bao nhiêu kẻ điên lao ra từ xung quanh, bọn chúng cũng chỉ la hét và gầm rú, không thể gây ra mối đe dọa gì.
Còn những kẻ điên ở sau lưng thì đang ồ ạt đuổi theo như thủy triều.
…
“Pằng pằng…”
Lục Tân vừa vững vàng lái xe, vừa lấy súng lục ra và giúp Cao Đình giải quyết hai kẻ điên. Đôi tay bé nhỏ của em gái vẫn đang nắm chặt lấy Lục Tân, khiến hắn mặc dù vừa lái xe vừa nổ súng nhưng trông có vẻ đơn giản giống như một tay cầm đũa, còn một tay còn lại thì cầm điện thoại di động.
Hơn nữa, lúc này hắn có thể nhận ra tính năng tuyệt vời của chiếc mô tô này.
Cao Đình gần như liều mạng mở nhạc và lao đi với tốc độ có thể gây tai nạn chết người bất cứ lúc nào.
Nhưng Lục Tân có thể dễ dàng đuổi kịp cô ta, hơn nữa hắn còn dư sức để làm điều đó, hắn thậm chí còn chắc chắn nếu thực sự vặn ga chiếc môt tô này hết cỡ, hắn có thể dễ dàng bỏ xa Cao Đình.
“Ngươi rất lợi hại…”
Sau khi lao qua đoạn nguy hiểm nhất, Cao Đình mới có thời gian liếc nhìn Lục Tân.
Cô ta hơi kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Lục Tân, sau đó mới hét lớn:
“Chiếc vĩ cầm ở đâu?”
Lục Tân mơ hồ phân biệt rồi nói:
“Hướng mười giờ… Ngươi có trông thấy ngã tư phía trước không? Rẽ trái.”
“Được…”
Cao Đình đồng ý rồi lại bóp ga.
Chiếc mô tô dưới thân cô ta phát ra âm thanh gầm rú tức giận, như có ngọn lửa thoát ra từ ống pô. Sau vài giây, cô ta đã lái đến ngã tư, không hề giảm tốc độ, thân người cô ta sắp dán xuống mặt đất, vội vàng rẽ ngoặc, bẻ thẳng tay lái rồi lại tăng tốc. Lúc này cô ta mới quay đầu nhìn lại, và lập tức trông thấy chiếc mô tô màu bạc của Lục Tân vẫn đang vững vàng theo sát ở phía sau.
Sự bình tĩnh và trấn định khác thường này của Lục Tân khiến Cao Đình không nhịn được hít một hơi thật sâu và nói:
“Ngươi…”
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong thì đã đột nhiên im bặt.
Cô ta phát hiện Lục Tân đang ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, hắn khẽ nhướng mày, có vẻ hơi kinh ngạc.
Biểu cảm này có thể rất bình thường nếu ở trên gương mặt người khác, nhưng khi xuất hiện trên gương mặt người thanh niên này thì lại có vẻ rất bất thường.
Cô ta cũng lập tức quay đầu nhìn về phía trước, sau đó hai tay trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì té ngã.
…
Vừa rồi cô ta vẫn luôn hỏi Lục Tân tiếng vĩ cầm đến từ đâu.
Bởi vì chiếc mô tô của cô ta đang mở một ca khúc với một giọng nam cao đầy xúc động, cho nên ngay cả khi có tiếng vĩ cầm, cô ta cũng không thể nghe rõ. Cho đến lúc này, dù tiếng nhạc ồn ào và vang dội như vậy, cô ta vẫn có thể nghe thấy tiếng vĩ cầm mà Lục Tân đã nói trước đó.
Nói cách khác, cô ta đã trực tiếp nhìn thấy người chơi vĩ cầm…. Nếu đó là con người!
Sau khi rẽ vào con phố này, cô ta trông thấy phía trước, cách đó chừng một trăm mét có một khối thịt đang treo lơ lửng.
Thoạt nhìn, nó chỉ là một khối thịt màu đỏ tươi cao chừng hai mươi mét được treo giữa không trung cách mặt đất bảy tám mét, bên trên đầy những khe rãnh.
Vô số mạch máu bên trên vươn dài ra, quấn lấy các tòa nhà, trụ điện, cây cối hai bên đường, những giọt máu đỏ tươi chốc chốc lại nhỏ xuống tạo thành từng vũng dịch thể trên mặt đất.
Đó là một bộ não.
Nó như được tạo nên từ vô số máu và thịt, trên bề mặt của nó còn có rất nhiều bàn tay và bàn chân cứng đờ đang khẽ run rẩy, chỉ lặng lẽ treo lơ lửng giữa không trung như vậy.
Bên dưới nó, có một vài mạch máu đang rủ xuống và quấn lấy một cây vĩ cầm.
Đó chính là cách mà nó đang chơi vĩ cầm.
Tiếng đàn êm dịu và du dương, nghe thật thanh tao, khiến cho người ta cảm thấy thư thái và yên tĩnh.
Chính con quái vật khổng lồ có hình dạng bộ não ghê tởm và thậm chí không thể diễn tả được này đã tạo ra giai điệu này.
…
“Đó là…Cái gì?”
Cao Đình khẽ hỏi với giọng run run:
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói của Cao Đình, Lục Tân bất ngờ quay đầu nhìn cô ta, hắn hỏi lại với vẻ hơi kinh ngạc:
“Ngươi có thể trông thấy ư?”
Cao Đình hít một hơi khí lạnh rồi nói:
“Ta không có bị mù…”