Mặt Trăng Đỏ

Chương 562: Mẹ Muốn Rời Đi

Chương 562: Mẹ Muốn Rời Đi


Mẹ Lục Tân như hiểu được suy nghĩ của hắn, nhìn hắn cười:
“Con cho rằng thứ đồ vật kia là gì?”
Lục Tân đáp:
“Quái vật.”
Ngừng một chút, hắn lại nói:
“Quái vật thật.”
Ấn tượng đầu tiên mà quái vật đại não để lại cho hắn chính là nó là một thực thể.
Lục Tân đã gặp rất nhiều quái vật tinh thần, nhưng thực thể thì lại rất ít.
Ngoài ra, quái vật đại não dường như còn có thể tác động đến kẻ điên, thậm chí cho kẻ điên tư duy và ý chí.
Ở khoảng cách gần, nó cũng có thể ảnh hưởng ** đến người bình thường, thậm chí là hắn.
Loại tác động này còn mạnh mẽ hơn so với nguồn ô nhiễm thông thường.
Dù sao cũng ảnh hưởng đến mình, vừa đủ 5 giây.
Chẳng qua năng lực ô nhiễm mạnh mẽ như vậy, nếu như chỉ dùng tác động lên kẻ điên…

“Có lẽ thứ kia không ảnh hường đến kẻ điên.”
Mẹ như biết được suy nghĩ của hắn, nhìn hắn cười:
“Mà là tạo ra kẻ điên?”
Lục Tân ngẩn ra một lúc, trong đầu hiện lên dáng vẻ của những kẻ điên kia. Chúng rất khỏe, không giống với những loài động vật quý hiếm đã gặp ở nơi hoang dã vì lâu ngày không được ăn uống mà gầy khô, gió thổi một cái liền ngã.
Bọn chúng đều mặc cùng một loại quần áo, loại áo liền với quần màu xanh lam chắc chắn.
Cơ thể của chúng dường như cũng cường tráng hơn một chút so với kẻ điên, thay vì nói là kẻ điên không bằng nói chúng là quái vật.
Sự sợ hãi của chúng trước đạn càng rõ ràng.
Cho nên nếu những kẻ điên này đều bị biến đổi từ những người bình thường.....
Khóe miệng hắn cứng lại.
.....
“Vậy con định xử lí như thế nào?”
Mẹ nhìn sang hắn, nụ cười trên gương mặt càng tao nhã.
“Đương nhiên là phải tìm ra bọn chúng rồi.”
Lục Tân nhẹ giọng đáp:
“Những chuyện trái với đạo đức như này nhất định phải điều tra nghiêm ngặt.”
“Vậy thì tốt.”
Mẹ cười gật gật đầu, nói:
“Chẳng qua, đã phát hiện ra chuyện này, mẹ cũng muốn đi gặp những người bạn cũ, mẹ muốn biết họ đã nghiên cứu thứ lực lượng kia đến trình độ nào rồi, vậy nên chuyện trung tâm thành phố phải dựa vào sự cố gắng của con rồi.”
“Mẹ phải đi sao?”
Lục Tân có chút trầm mặc, ngẩng đầu nhìn mẹ, trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều thứ.
Ngay cả bóng dưới chân hắn cũng có vẻ hơi hơi động.
“Chỉ là đi một chuyến, mất vài ngày mà thôi.”
Mẹ cười, liếc nhìn theo bóng, sau đó nhìn Lục Tân nói:
“Con đã lớn như này rồi, còn không rời được mẹ sao?"
“Khi đã hiểu rõ tình hình, hoặc lúc con gặp nguy hiểm, mẹ sẽ quay trở về.”
“…”
Mẹ hắn nhẹ nâng tay lên, vuốt ve mặt hắn, cười nói:
“Lúc mẹ không có ở đây, con nhất định phải chăm sóc tốt cho ba và em gái con, con giờ đã trưởng thành rồi, người có thể ức hiếp con không nhiều, đương nhiên lúc gặp phải quái vật hay sự việc có liên quan đến giai đoạn thứ ba cùng mười ba loại tinh thần thể mà người dân Thanh Cảng đề cập đến, vẫn nên cẩn thận một chút…”
“Cẩn thận…”
Lục Tân như có chút chần chờ, nói:
“Cẩn thận với cái gì cơ ạ?”
Nụ cười của mẹ có chút nghiền ngẫm, mắt hơi phát sáng:
“Tất nhiên là phải cẩn thận kiềm chế tính nóng nảy của bản thân, đừng làm quá mọi việc lên.....”

“Người mà ngươi nói chắc chắn không phải ta, tính cách ta rất điềm đạm...”
Nghe mẹ dặn dò xong, Lục Tân trầm tư một hồi mới ngẩng đầu mỉm cười:
“Ta sẽ cố gắng chăm sóc người nhà thật tốt, đợi ngươi trở về, có điều, dù sao ta cũng đã trưởng thành rồi, ngươi hẳn là nên cho ta biết một vài điều nhỉ?”
“Hả?”
Nụ cười của mẹ Lục Tân có vẻ hơi bí ẩn, bà ấy khẽ nhìn Lục Tân rồi hỏi lại:
“Ngươi muốn biết điều gì?”
Dường như Lục Tân đang suy nghĩ, sau đó chậm rãi hỏi:
“Mười ba thể tinh thần là gì?”
Mẹ liếc nhìn Lục Tân và mỉm cười.
Lục Tân nhìn bà ấy rồi nói tiếp:
“Họ nói Nhãn Kính Cẩu là một trong mười ba loại sức mạnh tinh thần được lấy ra từ ​​bức tranh đó. Hơn nữa, bức tranh đó có thể nuốt chửng cảm xúc, giúp ta ổn định và đối phó với con quái vật xấu xí đó bằng cách gây xáo trộn cảm xúc của nó, vì vậy ta muốn biết chính xác Nhãn Kính Cẩu là gì?”
“Góc nhìn của mỗi người là không giống nhau.”
Mẹ Lục Tân dừng lại giây lát rồi nhẹ nhàng đáp:
“Nhãn Kính Cẩu thật sự có khả năng nuốt chửng cảm xúc, bức tranh mà nó ký sinh trước đây còn được gọi là Ngắm Trăng, nên người ở Thanh Cảng mới đặt cho nó mật danh là ‘Ánh Mắt Chăm Chú’, nhưng ta nghĩ chúng ta có thể gọi nó là sự hỗn loạn thì sẽ trực quan hơn.”
Lục Tân hơi do dự rồi nói tiếp:
“Còn cha thì sao? Ông ấy thuộc về cái gì?”
Cái bóng dưới chân bỗng nhúc nhích, dường như nó không muốn bị người khác phát hiện ra cử động của mình, nhưng vẫn không thể che giấu.
Mẹ Lục Tân càng cười sâu hơn, hỏi:
“Chẳng phải ngươi biết rõ hơn ta sao?”
“Vậy…”
Lục Tân gật đầu, từ từ lấy hết dũng khí rồi đột nhiên hỏi:
“Còn ngươi thì sao?”
Khi hỏi câu này, Lục Tân nghiêm túc nhìn mẹ mình.
Mẹ Lục Tân cũng bình tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu sau, bà ấy mới bất ngờ bật cười.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất