Chương 561: Kế Hoạch Tu Dưỡng Thân Thể Của Thần
"Nhưng báo cáo cũng là một loại quy tắc mà....."
Nhìn biểu cảm của đầu xe, Lục Tân nghiêm túc nói:
"Đương nhiên, nếu như báo cáo không thể giải quyết vấn đề....."
Câu sau hắn không nói ra, chỉ mỉm cười.
Tâm trạng đằng trước xe lại lần nữa bị ngắt quãng, cô nhận ra chàng trai trẻ này không phải đang nói đùa.
Dáng vẻ muốn báo cáo của hắn rất nghiêm túc.....
Tuy trong lòng cô mơ hồ cảm thấy nếu người thanh niên này nói đi ăn con quái vật tinh thần đó thì cảm giác không hài hòa có lẽ sẽ giảm đi một chút.
Nhất thời cô cũng không biết nói gì nữa.
Qua một lúc lâu, cô mới thở dài:
"Bất luận nói thế nào thì ta vẫn phải cảm ơn ý tốt của ngươi."
Nói xong, cô đứng bên ngoài lều một lát rồi lặng lẽ đi. Trước khi bước vào trong ánh lửa, cô lau mạnh hai mắt.
Khi ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt, vẻ mặt của cô đã trở nên bình tĩnh và kiên cường.
"Mình đã nói sẽ giúp, tại sao cô ấy lại không chấp nhận chứ?"
Lục Tân càu nhàu, nhưng vẫn nhìn về hướng Cao Đình đang rời đi, khẽ thở dài.. …Có hơi cảm khái.
Chỉ hy vọng sau khi người ức hiếp cô bị báo cáo, cô có thể tháo gỡ những nút thắt trong lòng, đối xử tốt với bản thân hơn một chút.
Dù sao hình ảnh cô và hắn cùng xông tới con quái vật đại não thật sự vô cùng đẹp mắt.
Hắn lắc đầu rồi cúi xuống tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên cuốn sổ nhỏ.....
..... Tính xem nên làm sao để giảm bớt chi phí tiêu hao.
Do là tư nhân ủy thác nên hắn cũng không cách nào nhờ Đặc Thanh Bộ thanh toán..... nhưng nếu nhờ Hàn Băng thì chắc sẽ thanh toán được.
Tiền trang bị đạn cho chó robot có lẽ cũng có thể tìm bên Đặc Thanh Bộ kết toán một chút.
Không phải hắn muốn lãng phí, mà là con chó này trời sinh lãng phí rồi nha.....
Thiết kế của chó robot có khuyết điểm, nó còn không thể xác định chính xác các đặc tính sống của mục tiêu.
Vậy nên, để đề phòng việc đối thủ bị hạ gục giả vờ chết rồi lại bỗng nhiên bò dậy đâm sau lưng chính nghĩa, các đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu và phát triển của Đặc Thanh Bộ đã thiết kế cho nó một trật tự để hễ khóa chặt mục tiêu thì nó sẽ trực tiếp bắn đạn dự trữ.
Điều này cho thấy, trước khi trang bị đạn lại từ đầu, chú chó robot chỉ được sử dụng một lần.
.....
Một làn gió nhẹ thoảng qua, vầng trăng đỏ rực trên đỉnh đầu dường như càng thêm mờ ảo.
Trong lòng Lục Tân đã nhận ra, quay người lại, liền nhìn thấy mẹ.
Bà mặc chiếc đầm ngắn màu trắng, bên trên có hoa văn lớn màu đỏ, giống như một bông hoa hồng.
Loại đầm ngắn màu trắng này, người bình thường mặc lên nhất định trông sẽ có phần lòe loẹt, nhưng đến khi bà mặc lên lại có vẻ vừa tao nhã, vừa rất có khí chất.
Chiếc mũ rộng vành đội trên đầu che đi gần hết khuôn mặt bà, chỉ có thể thấy đôi môi đỏ mọng càng thêm tươi tắn hơn.
“Mẹ muốn đi dạo không?”
Bà đeo túi xách sang bên tay trái, đưa tay phải về phía Lục Tân cười.
“Được!”
Lục Tân gật đầu, nắm lấy tay mẹ, đứng lên.
Hắn cùng mẹ chầm chậm đi về hướng thị trấn Bạch Tháp, hai người sánh bước dưới mặt trăng đỏ hoang dã.
Vì nóng lòng muốn được nghỉ ngơi, đoàn xe cũng không rời thị trấn Bạch Tháp quá xa, chỉ đóng quân trong khoảng 10 mét, vì vậy sau khi đến được con dốc cao, ngẩng đầu lên nhìn là có thể thấy thành phố bỏ hoang dưới mặt trăng đỏ. Giờ đã là ban đêm, sương mù lại như mỏng đi so với ban ngày, có thể mơ hồ nhìn thấy kiến trúc cao ốc, so le cao ngất trong thành phố bỏ hoang kia.
“Con nhìn đây một chút.”
Mẹ lấy ra một văn kiện dày từ trong túi xách.
Lục Tân để ý trên văn kiện này hình như có chút vết máu.
Hắn bình tĩnh nhận lấy, mượn ánh sáng của trăng mà nhìn, thấy trên nhãn màu trắng đính trên văn kiện có con dấu in hai chữ “tuyệt mật”, ngoài ra còn có dòng chữ chì đúc ngay ngắn: “Kế hoạch tu dưỡng thân thể của thần -- khởi động mục III giai đoạn ba”
Lục Tân thầm nhớ lấy cái tên kia, sau đó mở văn kiện ra xem một chút nội dung bên trong.
Chi chít những công thức, còn có một vài hình ảnh, hình mẫu liên quan đến cấu tạo não bộ.
Lục Tân xem không hiểu mấy thứ này bèn gập lại, cầm trong tay, hiếu kì hỏi:
“Đây là gì vậy?”
“Mẹ nhặt được trong lúc dạo quanh thành phố này.”
Mẹ cười nói:
“Có lẽ vật này có liên quan đến thứ các con thấy hôm nay.”
“Thì ra mẹ chỉ đi dạo thôi sao?”
Lục Tân híp mắt cười, cũng không nói gì nhiều:
“Món đồ hôm nay rốt cuộc là gì?”
“Là một vài thứ cám dỗ con người, nhưng chúng không nên tồn tại.”
Trên gương mặt bà lộ ra một nụ cười nhàn nhạn, nói:
“Trước đây, ta cũng không ngờ rằng đã có người làm được đến bước này, điều này cho thấy, bọn chúng không những lớn mật mà trình độ còn rất giỏi. Ngoài ra, nếu bọn chúng đã bắt đầu thiết kế ra thứ đồ vật liên quan đến giai đoạn thứ ba này, mẹ nghĩ có lẽ bọn chúng đã tiến một bước tiến rất lớn trong quá trình nghiên cứu thứ gì đó…”
“Giai đoạn ba sao?”
Lục Tân trầm mặc, hồi tưởng lại, theo lí mà nói thứ đồ vật này hẳn phải rất lợi hại.
Nhưng thứ ngày hôm nay thấy dường như cũng không quá đáng sợ.