Chương 58: Thanh Cảng Lục Quái
Hắn dự tính thời gian rồi lẳng lặng đứng dậy, đi tới cầu thang cạnh vườn hoa rồi đi thẳng tới ga tàu điện ngầm.
Ầm ầm!
Đúng lúc một chiếc tàu điện ngầm cũ kỹ được phun màu sắc sặc sỡ chạy vào ga.
Lục Tân lặng lẽ quẹt thẻ vào ga, thầm nghĩ: "Hắn không biết chuyến tàu điện ngầm cuối cùng này có thể đến thẳng tòa nhà Thanh Trác sao?"
Khi Lục Tân thong thả đi từ tàu điện ngầm tới, Thằn Lằn đang thở hồng hộc leo từ trên tường cao ốc bên cạnh xuống. Vì đêm nay không tối lắm, trên đường có không ít người đi lại làm hắn phải trốn khỏi tầm mắt của người đi đường. Cho nên lúc nào hắn cũng phải ẩn nấp, tranh thủ lúc không có ai chú ý mới lao nhanh từ trong ngóc ngách hẻo lánh ra.
"Ta không thua..."
Thằn Lằn nhìn vào ánh mắt quái dị của Lục Tân, hậm hực giải thích: "Chủ yếu là do lúc đầu ta không thấy ngươi đi theo nên quay lại tìm ngươi, ai ngờ ngươi lại đi tàu điện ngầm.... Nếu ta không kiêng dè sự chú ý của mọi người thì đã đến nơi từ lâu rồi!"
Mặc dù hắn giải thích rất hợp lý, song Lục Tân vẫn thấy cạn lời.
"Nơi kiểm tra ở trên đó à?"
Lục Tân nói sang chuyện khác, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc số một số hai trong đô thị vệ tinh này.
"Đúng vậy, chắc là họ đã chuẩn bị xong xuôi. Lên thôi!"
Thằn Lằn bất đắc dĩ trả lời. Nhìn từ dưới lên, tòa nhà này cao chót vót. Ánh mắt hắn chợt sáng ngời.
"Ngươi có muốn leo thẳng lên trên không?
Lục Tân nhìn hắn đăm đăm, sau đó thành thật đi thang máy.
Cả cao ốc vô cùng yên tĩnh, chẳng có mấy bóng người dư thừa. Chỉ ở đại sảnh và chỗ đầu cầu thang mới có vài nhân viên cảnh vệ cầm súng như kẻ mai phục kiên cường, khiến bầu không khí của tòa nhà trở nên trang nghiêm.
Đây là lần đầu tiên Lục Tân thấy một nơi kiểm tra nghiêm ngặt đến vậy ở thành phố vệ tinh.
Trong trí nhớ của hắn, dù là sở vệ binh, thậm chí là phòng hành chính hay doanh trại quân tuần thành cũng không hoành tráng đến thế.
Thằn Lằn dẫn đường, Lục Tân ung dung đi vào trong tòa nhà. Sau khi đăng ký xong, hai người đi thang máy lên tầng mười chín.
"Đến đây nào, các giáo sư tới rồi!"
Trần Tinh đã đứng đợi ở đầu cầu thang tầng mười chín. Cô mặc vest đen, toát lên vẻ nhanh nhẹn và giỏi giang.
"Tốt lắm!"
Trong khi giới thiệu, Trần Tinh đã đưa Lục Tân đến một văn phòng rộng rãi. Tại đây, Lục Tân nhìn thấy rất nhiều thứ mà hắn từng thấy trên TV hay được mô tả trong một số cuốn sách trước sự kiện trăng máu. Nhứng thứ này hắn vẫn chưa được thấy ở ngoài đời bao giờ.
Chẳng hạn như máy lọc nước uống, máy chiếu, trông nhỏ nhắn và tinh tế, một chiếc máy tính xách tay có in hình một quả táo khuyết trên nắp...
Mọi thứ trông hơi bừa bộn, có vẻ vừa được bố trí tạm thời.
Có không ít người đang đợi ở đây, bốn năm nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng, nhân viên an ninh mặc cảnh phục màu đen được trang bị đầy đủ súng ống đang đứng ở bốn góc của văn phòng, một ông lão với khuôn mặt hiền từ đeo kính gọng vàng ngồi ở giữa văn phòng.
“Đây là nhân viên đến để hợp tác với ngươi để hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng. Họ bao gồm các chuyên gia về hệ thần kinh, các học giả trong lĩnh vực não bộ, bác sĩ tâm lý, nhà nghiên cứu các lĩnh vực huyền bí... Ngươi không cần căng thẳng. Việc bố trí này là thông lệ của bọn ta. Trước đây trong quá trình thử nghiệm đã từng xảy ra những sự cố ngoài ý muốn không thể lường trước được, gây ra một thảm họa rất lớn, bây giờ đỡ hơn rất nhiều rồi!”
Trần Tinh giới thiệu ngắn gọn Lục Tân với những người khác trong văn phòng.
“Vậy còn Thanh Cảng Lục Quái đâu?”
Lục Tân ít nhiều cảm thấy có chút kỳ quái, hắn nhìn không ra có người nào mang dáng vẻ của ‘quái vật’.
“Sáu con quái vật ư?”
Trần Tinh sửng sốt trong chốc lát, nhìn Lục Tân với ánh mắt dò hỏi.
Lục Tân vô thức nhìn Thằn Lằn đi theo sau lưng mình, Thằn Lằn đột nhiên quay đầu đi.
“He he, sáu con quái vật của Thanh Cảng mà hắn ta đề cập, hẳn là chỉ chúng ta đó!”
Trong phòng làm việc, ông lão đeo kính bật cười rồi đứng lên bắt tay với Lục Tân rồi tự giới thiệu:
“Ta họ Trần, là giám đốc trung tâm nghiên cứu ô nhiễm đặc biệt của thành phố Thanh Cảng. Lần kiểm tra này của ngươi sẽ do ta và năm đồng nghiệp này phụ trách. Kế hoạch dẫn dắt liên quan đến ngươi sau này cũng là do sáu người bọn ta hoàn thành. Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, bọn ta rất có kinh nghiệm!”
Năm người khác cả nam lẫn nữ cũng gật đầu với Lục Tân.
Lục Tân cẩn thận quan sát sáu người này, bốn nam hai nữ đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Người lớn tuổi nhất chính là ông lão họ Trần này, có vẻ đã ngoài sáu mươi tuổi. Còn những người khác, đàn ông hầu hết đều bị hói đầu, chỉ có một người là có mái tóc đen và dày. Những người phụ nữ thì để mặt mộc không trang điểm, dáng vẻ điềm tĩnh thong dong. Lúc này, họ cùng gật đầu với Lục Tân một cách thân thiết.
---
Trong lúc chờ chương, lọt hố ngay NHN DANH BÓNG ĐÊM TOP 1 QIDIAN hiện tại các bạn nhé!