Mặt Trăng Đỏ

Chương 57: Thằn Lằn

Chương 57: Thằn Lằn


"Mục đích đại tá Trần bảo ngươi đến đây là..."
Lục Tân ngồi xuống vườn hoa bỏ hoang bên cạnh, cất tiếng hỏi Thằn Lằn.
"Chuyện gấp!"
Tuy Thằn Lằn rất khó chịu vì Lục Tân không lịch sự, không mời mình lên nhà ngồi mà lại ngồi ở vườn hoa tồi tàn này, nhưng hắn là người vô tư, thoáng cái đã vui vẻ trở lại. Hắn thần bí nói với Lục Tân:
"Người anh em à, ngươi có thể diện thật đấy! Lần này tập thể Thanh Cảng Lục Quái tới đô thị vệ tinh số hai vì ngươi đó!"
"Thanh Cảng Lục Quái?"
Lục Tân nghe hắn nói vậy, cảm thấy khó hiểu.
"Đúng vậy, sáu quái vật!"
Thằn Lằn trịnh trọng nói: "Quái vật cực kỳ quái dị!"
"Họ tới làm gì?"
Lục Tân giật thót, vội hỏi một cách nghiêm túc.
"Đến làm kiểm tra cho ngươi..."
Thằn Lằn có phần ngạc nhiên: "Trước đó trụ sở chính không thông báo cho ngươi à?"
"Kiểm tra?"
Lục Tân sửng sốt giây lát mới tỉnh táo lại. Tất nhiên là hắn đã được thông báo về việc này, hắn vẫn đang chờ đợi đấy! Dù sao thì hắn vẫn nhớ kỹ trước đây Hàn Băng từng nói chỉ khi làm kiểm tra xong mới được tuyển lên chính thức, trở thành nhân viên dọn dẹp ô nhiễm chân chính.
Đương nhiên, hình như là sau khi được làm nhân viên chính thức trong ngành này, đãi ngộ không tăng...
Nhưng không sao, bản thân mấy chữ "nhân viên chính thức" đã mang lại cảm giác an toàn rồi.
Lục Tân mừng thầm, nhưng cũng hơi lo lắng: "Tại sao phải để quái vật kiểm tra?"
Thằn Lằn đắc ý khi thấy dáng vẻ thắc mắc của Lục Tân. Hắn giả bộ nở nụ cười bí ẩn: "Đến nơi ngươi ắt biết."
"Thôi được."
Lục Tân chỉ đành đồng ý, sau đó nói tiếp: "Em gái à, ngươi đừng táy máy cổ của hắn!"
Thằn Lằn kinh ngạc: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
"Em gái ta!"
Lục Tân cảm thấy không cần phải giấu giếm người cũng xuất hiện biến dị như lúc bình thường.
Vì vậy, hắn trả lời đúng sự thật: "Con bé đang táy máy cổ ngươi, hình như là nó muốn bám vào cổ ngươi."
Thằn Lằn bỗng thấy rùng mình, sởn cả da gà.
Lục Tân đành phải an ủi hắn: "Không sao đâu, bình thường con bé khá nghe lời ta."
Thằn Lằn bất giác nghiêng người: "Lúc không bình thường thì sao?"
Lục Tân nhìn hắn, lẳng lặng gật đầu.
"Ngươi đúng là danh bất hư truyền..."
Vốn dĩ Thằn Lằn còn muốn đùa tiếp, nhưng bây giờ hắn lập tức đứng dậy, cách xa Lục Tân theo bản năng: "Ta là người hay đùa, cũng thích người khác đùa ta. Nhưng sao nói đùa với ngươi, ta lại thấy sợ nhỉ?"
"Chắc vì ta không hay nói đùa?"
Lục Tân thầm suy nghĩ, sau đó tò mò hỏi: "Người khác nói về ta như thế nào?"
"Cấp độ bảo mật của ngươi rất cao!"
Thằn Lằn mỉm cười lên tiếng:
"Nhưng ai cũng nói ngươi rất nguy hiểm."
"Quả nhiên lời đồn trong bất kỳ một công ty nào cũng chẳng đáng tin, lại còn đầy thành kiến..."
Lục Tân nghĩ tới nghĩ lui, không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Hắn hỏi:
"Vậy.... lúc nào thì kiểm tra?"
"Chờ thông báo!"
Thằn Lằn nhìn chiếc đồng hồ điện tử màu đen trên cổ tay: "Nhưng chắc là nhanh thôi!"
Lục Tân nghe vậy, cảm thấy khó hiểu: "Chuyện này mà còn phải quyết định lâm thời hả?"
"Ha ha..."
Thằn Lằn lập tức bật cười: "Ngươi khiến Thanh Cảng Lục Quái rời khỏi thành phố trung tâm một lần, đó là chuyện nhỏ ư?"
Thằn Lằn đang nói chuyện thì màn hình đồng hồ điện tử trên cổ tay bỗng lóe sáng, hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
"Có rồi này!"
Lục Tân vội hỏi: "Khi nào?"
"Mười năm phút nữa tại tòa nhà Thanh Trác ở phía đông thành phố."
Thằn Lằn báo thời gian và địa điểm.
Lúc này, hai mắt hắn sáng ngời: "Người anh em à, đám quái vật kia nóng tính lắm, ghét nhất là trễ giờ. Thế nhưng chúng ta cách xa điểm hẹn, giờ là lúc kiểm tra bản lĩnh của ngươi đó..."
Hắn chưa nói xong đã lùi về sau, dựa lưng vào bức tường khu nhà phía sau rồi tiếp tục lùi về sau. Không ngờ hắn lại đi lên tường, đi liên tục bốn năm bước. Tiếp đó, cơ thể rướn lên trên, dán sát vào tường.
Hắn nhoẻn miệng cười với Lục Tân: "Người anh em, đến đây nào, xem ai tới trước..."
Nói xong, hắn leo lên tường thoăn thoắt như ma quỷ, chớp mắt đã biến mất trên nóc nhà.
"Ơ này..."
Lục Tân kinh ngạc nhìn bộ dạng Thằn Lằn biến mất.
Hắn còn trẻ, mặc áo gió, đeo cặp kính to đùng, nhưng có gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Đầu tiên, hắn giơ hai tay lên và mỉm cười nói: "Ta chỉ muốn thử ngươi mà thôi!"
Nói rồi hắn mới đi về phía Lục Tân, sau đó chìa tay ra: "Xin tự giới thiệu ta là Thằn Lằn, đại tá Trần bảo ta tới đây!"
"Thằn Lằn?"
Lục Tân nhớ ra cái tên này ngay. Nhất là sau khi nghe thấy tên Trần Tinh, hắn lập tức biết lai lịch của người này. Nhưng hắn không bắt tay với đối phương mà nhíu mày trách: "Ngươi có biết là làm vậy rất nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm ư?"
Thằn Lằn ngạc nhiên: "Không phải chứ người anh em? Đối với loài nhện chúng ta, thế mà cũng nguy hiểm hả?"
Lục Tân lẳng lặng xoay người nhìn xung quanh.
Em gái đang ngồi bên cạnh, cầm con dao đã cắm vào đất kia, đồng thời nhìn Thằn Lằn bằng ánh mắt u ám và xấu xa.
Nó nhìn chòng chọc vào cổ đối phương như muốn nhào lên cắn một phát.
Trong khi đó ở trên tầng, ba mẹ Lục Tân dựa vào bên cửa sổ, hờ hững nhìn xuống dưới tầng.
Lâu lắm rồi cả nhà không đồng tâm hiệp lực như thế...
"Ta bảo nguy hiểm là nguy hiểm!"
Lục Tân thở dài thật khẽ, sau đó dẫn đường đi tới chỗ khác trong ngõ: "Đi theo ta, mau lên!"
"Người anh em à, đâu đến mức ấy..."
Thằn Lằn gãi đầu, vừa đi theo Lục Tân vừa lúng túng giải thích: "Ta chỉ chào hỏi thôi. Trong tổ chúng ta còn có người cầm súng chào hỏi nhau cơ, nói là huấn luyện tính cảnh giác cá nhân... Ta vượt qua hai thành phố đến tìm ngươi chẳng dễ dàng gì, vậy mà ngươi chẳng những không mời ta lên nhà mà còn nổi giận đùng đùng..."
"Hắn còn muốn lên tầng ngồi nữa chứ..."
Thật sự là Lục Tân chẳng biết phải nói gì vào lúc này. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghiêm túc nói:
"Chốt lần sau nhé!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất