Mặt Trăng Đỏ

Chương 599: Để Lại Manh Mối

Chương 599: Để Lại Manh Mối


Tâm Ma có chút kinh ngạc: “Chuyện này.... có gấp quá không?”
"Kế hoạch ban đầu đã tiến triển đến mức này rồi, chuyện thu lưới chỉ là vấn đề sớm muộn. Trước đó, Triệu Sẽ có báo cô ta đã làm xong việc chúng ta giao cho, nếu hiện tại chúng ta có thể khiến cô ta sử dụng hết nguồn năng lực còn lại cũng rất tốt. "
“Hơn nữa, nếu cô ta tới đây mà kế hoạch còn chưa hoàn thành, chúng ta định làm gì để chào đón hắn đây?”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói như đang giải thích, cũng như đang tự an ủi chính mình, rồi hắn nhấn nút gọi, nhẹ nhàng ra lệnh:
“Kêu cô ấy đến đây.”
"Kẹt kẹt “
Hai giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trước cửa phòng dù không hề có tiếng bước chân nào vang lên.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào cô ấy, đó là một cô bé khoảng chừng tám, chín tuổi, đang mặc một chiếc váy trắng, chân để trần, đầu cúi gằm. Dưới ánh đèn, vùng da không được che bởi quần áo trên cơ thể của cô chi chít những vết sẹo và những vết khâu lớn, trông vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt dịu đi: "Cô có thể chuẩn bị rồi.”
“Mười chín……"

Lục Tân thân thiện nhìn rồi cười với con quái vật yếu ớt, đáng thương đang thu mình núp trong góc tường.
Nó nói rằng nó được gọi là Mê Tàng, là tên do Hắc Đài Trác đặt cho nó.
Nó thuộc một tiểu đội tên là Địa Ngục. Mục đích của chuyến đi lần này chính là tiêu diệt các nhân chứng đồng thời lấy lại tập tài liệu thất lạc tại căn cứ thí nghiệm trấn Bạch Tháp. Nhưng sau khi nghe Lục Tân nhẹ nhàng khuyên bảo, nó đã từ bỏ ý nghĩ này, còn muốn thả tất cả mọi người trong đoàn xe ra rồi chờ được xét xử công bằng.
Cao Đình và mọi người trong đoàn xe đều ổn, không hề bị bất kì di chứng nào, nhưng vì họ bị ảnh hưởng trong một khoảng thời gian quá lâu, nên khi tất cả tỉnh lại đều có cảm giác như vừa trải một giấc mơ dài…mọi người nhìn nhau một hồi vẫn cảm thấy không chân thực cho lắm.
Cuối cùng, bọn họ cùng nhìn vào con quái vật đang ngồi xổm trong góc tường, mỗi người đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Cái quái gì thế này?"
"Đáng sợ quá, nên đập chết nó không ta?”
"Quái vật như vậy đập không chết được đâu, hay ta bắt nồi rồi nấu nó nhỉ…”
Tiểu quái vật kinh hãi, lặng lẽ ôm chặt lấy chính mình, vùi đầu bên trong xúc tu.
"Mọi người đều không sao là tốt rồi, mau kiểm tra thân thể xem có bị xây xát ở đâu không…”
Lục Tân an ủi mấy lão tài xế trong đoàn xe, sau đó quay đầu nhìn một người đàn ông đẹp trai đang mặc âu phục chỉnh tề cũng mới vừa tỉnh lại. Bề ngoài của hắn trông không hề liên quan với đám tài xế.
"Như vậy, ngươi là..."
Sau khi nghe Lục Tân hỏi thăm, người đàn ông lắc lắc đầu, sau đó đưa tay về phía hắn:
"Xin chào."
Vì có rất nhiều người xung quanh nên hắn không gọi mật danh của Lục Tân mà chỉ nói:
“Ta họ Lệ, là nhân viên văn phòng trung tâm thành phố Thanh Cảng. Ngươi có thể gọi ta là Lệ tiên sinh hoặc là Lệ Cương. Sự việc lần này thực sự quá nguy hiểm, may mà ta đã sớm cảnh giác, để lại tín hiệu cho ngươi, nếu không thì cho dù ta có đưa đoàn xe này đi, e là cũng sẽ bị tên quái vật kia làm hại... "
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn con quái vật đang ngồi trong góc tường, có lẽ hắn còn muốn đạp nó thêm 2 phát nữa.
"?"
Lục Tân ngơ ngác một hồi, vội vàng nói:
"Xin chào Lệ tiên sinh, cơ nhưng mà ngài đang nói tín hiệu nào thế?”
“Ngươi không thấy tín hiệu của ta hả?”
Lệ Cương cảm thấy có chút kỳ quái, nói:
“Lúc ta đến thì ngươi đã đi cùng đoàn xe rồi. Ta nhìn thấy mảnh giấy trong phòng ngươi, còn chưa kịp thu xếp thì con quái vật này đã đến. Trong lúc cấp bách như vậy, ta biết mình không thể trốn thoát nên để lại cho ngươi một manh mối quan trọng trong mảnh giấy rồi gấp lại..."
"Manh mối quan trọng?"
Lục Tân hơi sửng sốt:
“Là cái gì?"
"Ngươi chưa nhận ra sao?”
Lệ Cương cũng cảm thấy có chút kỳ quái:
“Là mảnh giấy gấp chéo chỉ về tờ menu trên tường đó.”
Lục Tân ngẩn ra: “Là sao?”
Lý Cương sắc mặt trở nên nghiêm túc:
“Ngươi không biết?”
“Ta gấp mảnh giấy, ý nói rằng ta đã đến. Mảnh giấy được gấp nhọn, có ý cảnh báo có mối nguy hiểm thuộc ngành chúng ta. Tình hình lúc đó rất khẩn cấp, ta chỉ có thể ám chỉ tờ menu trên tường, thật ra ta muốn ám chỉ món bạch tuộc hấp hành ở trên menu, ý nói đối thủ là một con quái vật có xúc tu giống như bạch tuộc.”
Lục Tân sững sờ:
"..."
Lệ Cương thở dài nói:
“Do không có thời gian nên ta chỉ có thể một ít manh mối như vậy thôi. Không sao chứ?”
“Không sao..."
Một lúc sau, Lục Tân trả lời:
“Chỉ là ta không nhận được thôi…”
“Hả?”
Lệ Cương nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Tân.
Bầu không khí có chút xấu hổ...
“Lệ tiên sinh thật là lợi hại…”
Lục Tân suy nghĩ một chút, cười nói:
“Thời gian ngắn như vậy mà vẫn để lại rất nhiều manh mối."
Lệ Cương đã chuẩn bị tinh thần để cãi nhau, nhưng hắn không ngờ Lục Tân sẽ khen mình như vậy.
"Ngươi không nhận được manh mối của ta, mà vẫn giải quyết được con quái vật…”
Hắn chậm rãi thăm dò:
"... Cũng khá đấy chứ?"
Lục Tân cười tươi hơn nữa, hắn nói:
“Không dám, ta còn bị thương…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất