Chương 598: Thuyết Phục
Đàm phán là một biện pháp rất quan trọng và hữu ích. Thông thường, mẹ Lục Tân là người phụ trách làm việc này, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tự mình làm...
“Các ngươi rốt cuộc là người hay quái vật?"
Lục Tân đột nhiên nói:
"Ý của ta là, các ngươi vốn là người, nhưng lại bị biến thành như vậy. Hay ngay từ đầu ngươi đã là quái vật, có bộ dáng... dễ thương như vậy?”
Con quái vật nhỏ không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy mình.
"Nếu là con người, vậy thì bộ dáng khi trưởng thành của ngươi... khá tởm!"
Lục Tân kiên nhẫn nói:
"Nhưng nếu ngay từ đầu ngươi đã được tạo ra như thế này, ta lại có thể hiểu được cảm xúc của ngươi hiện giờ. Ngươi bị bạn bè bỏ rơi sao? Thành thật mà nói, ta rất hiểu cảm giác này, lúc mới đến trại trẻ mồ côi, ta cũng từng bị cô lập một khoảng thời gian, nhưng sau đó chúng ta vẫn chơi với nhau rất vui...."
"Ta đi đến đâu thì bọn hắn chạy trốn đến đó, sau đó chờ ta đến bắt."
Lục Tân cảm thấy con quái vật nhỏ run rẩy kịch liệt hơn nữa, hắn biết nó đã bị mình làm cho cảm động.
Nụ cười trên mặt hắn trở nên thân thiện hơn, Lục Tân xoa cái đầu ướt nhẹp của con quái vật rồi tiện tay chùi lên quần áo nó, hắn nói tiếp:
"Năng lực của ngươi có vẻ hơi khác so với những loại năng lực khác. Năng lực của ngươi ban đầu rất yếu, nhưng hiện giờ xem ra.... vẫn còn rất yếu.... nhưng sức ảnh hưởng so với lúc ban đầu mạnh hơn rất nhiều. "
“Cho nên ta tìm ngươi lâu như vậy mà không hề phát hiện ra.”
“Chắc có lẽ cũng là do ta với ngươi không có duyên phận…”
Con quái vật ban đầu chỉ sợ hãi, nhưng hiện giờ nó đột nhiên cảm thấy vô cùng phức tạp.
Lục Tân cảm nhận được sự thay đổi của con quái vật, hắn liền “rèn sắt khi còn nóng”, tiếp tục thuyết phục:
“Ta hiểu ngươi, rất hiểu cảm giác muốn được người khác phát hiện của ngươi, nhưng bản chất của ngươi vốn không dễ để cho con người phát hiện. Mà bộ dáng bây giờ của ngươi như thế này, ta e ngươi sẽ khó hòa nhập với xã hội hơn. Cho dù có hoà nhập được, ngươi định tìm việc làm, tìm người yêu hay tính chuyện kết hôn như thế nào?”
“Nhìn ngươi như thế này, ta sợ không có cô gái nào thích ngươi đâu?”
"..."
Nghe Lục Tân thân thiện thuyết phục con quái vật, em gái và Nhãn Kính Cẩu sửng sốt một hồi, sau đó quay đầu đi vì cảm thấy không chịu nổi.
Ngay cả bóng đen cũng im lặng.
Lục Tân chậm rãi duỗi tay ra, nắm lấy một cái xúc tu của tiểu quái vật, thân thiện ôm nó:
“Ban đầu ngươi còn có hai người bạn, xem ra ngươi cũng từng được quan tâm, nhưng ngươi xem.... bọn chúng bỏ chạy nhanh như vậy...."
Giọng nói hắn có chút thương cảm:
"Họ còn không nghĩ tới chuyện cứu ngươi..."
“À? Hì hì.... Thực xin lỗi, ta không có cười, ta đang nghĩ.... họ sẽ không quên ngươi đâu, đúng không?"
"Chậc chậc, ngươi, lại một lần nữa bị bỏ rơi..."
Cơ thể tiểu quái vật run rẩy dữ dội hơn nữa, máu thịt co quắp lại, như thể nó đang khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc, ngươi phải chấp nhận hiện thực..."
“Ngươi xem, ít nhất chúng ta vẫn chưa quên ngươi, cho nên..."
Lục Tân xoa cái đầu nhỏ của nó, khẽ thở dài thông cảm:
“Ngươi mau quyết định đi!"
“Nghe lời, đừng làm cho ta tức giận..."
…
"Ngay cả Anh cũng cảm thấy sợ hãi?"
Người đàn ông trong bóng tối im lặng một lúc rồi nói thầm:
“Nếu như vậy, thực lực của đối phương có thể không chỉ dừng lại ở giai đoạn thứ hai. Có thể hắn đã hoàn thành giai đoạn thứ hai, hoặc là đã ổn định cấp độ S. Người có năng lực như vậy thường không phải tự nhiên mà có, có lẽ hắn có các thế lực mạnh mẽ và các nhà nghiên cứu đứng đằng sau chống lưng cho... Tâm Ma, ngươi có thể cho ta biết bộ dáng của hắn trông như thế nào không? "
Người đàn ông mặc vest lập tức gật đầu, con mắt đỏ như máu trên mặt hắn đột nhiên mở ra, phát ra nguồn sáng len lỏi, cái cổ của hắn gập một góc 90 độ, tạo thành một màn hình, trên đó xuất hiện một thanh niên có đôi mắt điềm tĩnh đang mỉm cười.
Trong bóng tối, hình ảnh phát ra từ Tâm Ma khiến bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng nặng nề.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, nhưng có thể nhận ra hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào người thanh niên.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Người này bao nhiêu tuổi?"
Tâm ma suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói:
"Khoảng hai mươi lăm, trông rất giống người thường..."
Người đàn ông đứng trong bóng tối đột nhiên nói:
"Hắn có năng lực tương tự hệ Tri Chu sao?"
"Đúng vậy, ban đầu ta cũng tưởng vậy.”
Tâm Ma thấp giọng nói:
"Nhưng sau đó ta phát hiện mình đã sai."
“Ngươi còn sống trở về như vậy đã rất may mắn rồi.”
Người đàn ông đứng trong bóng tối cười khẽ, sau đó hắn thở dài xúc động:
“Hắn đã trưởng thành..."
Dù là Tâm Ma hay đứa bé đang trốn trong bóng tối đều im lặng. Bọn hắn không lên tiếng hỏi, chỉ cảm thấy trong lời nói của người đàn ông có chút kỳ lạ, hình như hắn đang xúc động, lại có chút... hưng phấn.
"Thông báo cho Triệu Sẽ, lập tức tiến hành kế hoạch thứ hai."
Người đàn ông trong bóng tối khẽ búng ngón tay, giọng nói hắn rõ ràng rành mạch, không hề dây dưa dài dòng.