Chương 606: Chưa Chết
"Cho dù... Cho dù ngươi là dị biến giả cũng không thể muốn làm gì thì làm ở chủ thành..."
Qua một hồi lâu tích cóp sức lực, cuối cùng ông sĩ quan già kia mới gào lên được:
“Ngay trước phòng cảnh sát... Mà ngươi dám bắn chết người?"
Thân là một người có kinh nghiệm phong phú, chức vị cũng không thấp, những thứ ông sĩ quan già biết rõ ràng nhiều hơn hẳn các cảnh sát khác, tối thiểu là hắn có biết đến sự tồn tại của dị biến giả, còn nhận ra được Lục Tân hình như chính là dị biến giả hệ người nhện trong truyền thuyết.
Cho nên, trong lúc các chiến sĩ cảnh sát trong đội bị Lục Tân hù cho ngây người, trơ mắt nhìn hắn xả hết hai băng đạn lên thẳng người Triệu Hội, hắn cũng không đứng ra quyết liệt ngăn lại.
Tới tận lúc này hắn mới hô lên, nhưng hình như lời của hắn phần nhiều là đang chất vấn đối phương.
Những người xung quanh tựa như bị điểm huyệt, thông qua tiếng gào thét này, họ mới vội vàng hoàn hồn lại.
Nỗi hoảng sợ lan tràn cùng với tiếng xì xào bàn tán.
Đặc biệt là Lệ Cương, nhân viên làm việc tại văn phòng trụ sở Thanh Cảng ở chủ thành, đã bị dọa tới tái xanh mặt mày. Hắn quả thật từng nhận được thông báo của Thanh Cảng, tuy hắn không thể hiểu hết được tất cả tư liệu về Lục Tân, nhưng bên phía Thanh Cảng cũng từng đặc biệt nhắc nhở hắn rằng khi hợp tác với Đan Binh, điều quan trọng nhất cần phải chú ý tới chính là cần phải cân nhắc cẩn thẩn quy tắc...
Thêm một điều cấm kỵ nữa là không thể để cho Đan Binh làm việc gì trái với quy tắc.
Nhưng bây giờ, Đan Binh chẳng những vi phạm quy tắc, thậm chí còn trực tiếp nổ súng bắn người...
Việc này nói lên điều gì?
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ đáng sợ, nhất thời hắn bỗng có xúc động muốn ôm đầu chạy trốn thật xa!
...
Dưới ánh nhìn của vô số người, Lục Tân nắm cây súng rỗng đạn, chỉa vào người Triệu Hội.
Biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, cứ thế bình tĩnh nhìn Triệu Hội đã nát như đống thịt băm trên đất.
Qua chừng mấy giây, sau khi cơn khủng hoảng đã lan rộng, hắn mới đột ngột phản ứng lại.
Xoay người, nở nụ cười tươi rói với mọi người. Nhưng nụ cười này lại càng khiến đám cảnh sát thêm hoảng sợ, tất cả đồng loạt lui từng bước về phía sau, giơ lên khiên chống đạn trong tay.
"Ta không có giết người..."
Lục Tân bình tĩnh, cười một cách vô hại.
Hắn nhìn Triệu Hội đang nằm trên mặt đất, vừa cười vừa giải thích với cảnh sát:
“Hắn chưa chết."
"Cái gì?"
Ông sĩ quan già hít một hơi thật sâu, gào lên:
“Hơn hai mươi viên đạn ghim vào người mà ngươi nói với ta rằng hắn chưa chết?"
"Bị hơn hai mươi viên đạn bắn trúng và chết là hai chuyện khác nhau."
Lục Tân mỉm cười giải thích:
“Ta xuống tay biết nặng nhẹ, đã né những điểm yếu hại của hắn."
"Này..."
Một cảm giác lạnh lẽo như băng đánh ập vào tim của mọi người ở đây.
Họ nhìn thoáng qua Triệu Hội đã sắp biến thành một đống thịt nát, phần tay chân của hắn khẽ co giật, chứng tỏ dường như hắn thật sự còn sống... Nhưng là, việc này lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi có được không? Bị trúng tận hai băng đạn mà còn không chết, đó không gọi là nhân từ, thà cho hắn đi một cách thống khoái còn tốt hơn, nhỉ?
Đây là ma quỷ đấy à?
"Nếu tố cáo vô dụng, vậy hắn cần phải nhận được sự trừng phạt khác."
Như biết trong đầu người khác đang nghĩ gì, Lục Tân cười giải thích:
“Nhưng giết người là phạm pháp, cho nên ta sẽ không giết người. Mặt khác..."
Hắn quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc Vương đã sợ tới nỗi ngã ngồi xuống đất:
“Bây giờ, ta muốn tố cáo ngươi tội bao che cấp dưới, đổi trắng thay đen, vu oan cho người tốt... Ta hy vọng ngươi có thể dùng thái độ công bằng công chính xử lý chuyện này, nếu không..."
Hắn nở nụ cười thân thiện, không nói tiếp nữa.
"A a..."
Lúc này, vị tổng giám đốc Vương kia hoàn hồn, dùng cả hai tay hai chân lùi về sau.
Nỗi sợ hãi không tên khiến trái tim hắn rơi vào khủng hoảng, hắn cảm thấy người tuổi trẻ đang tươi cười kia giống hệt như ác quỷ vậy, vô thố thốt:
“Đúng... đúng... đúng là ta bao che cho Triệu Hội... Nhưng do hắn uy hiếp ta... hắn uy hiếp ta phải cùng hắn tố cái đoàn xe này... Gia đình hắn có hậu thuẫn rất lớn, nếu ta không nghe theo hắn, ta cũng sẽ bị đá đi... Ta nhận tội, ta nhận hết mọi tội!"
"Hửm?"
Trái lại, Lục Tân bỗng cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ thái độ nhận sai của tổng giám đốc Vương này lại tốt như vậy.
"Nói vậy thì vụ trộm tài liệu cơ mật gì đó... là giả ư?"
Hắn nghiêm túc hỏi, đồng thời liếc mắt nhìn vị ông sĩ quan già kia một cái.
"Đúng... là giả, kho hàng của chúng ta có thể có tài liệu cơ mật gì chứ, nếu có thì loại đoàn xe như này cũng không tiếp xúc tới được..."
Tổng giám đốc Vương hô lớn, giọng nói bén nhọn lạ thường:
“Là Triệu Hội sai, hắn không nên lôi kéo ta tới đây, sai ta dùng thân phận tổng giám đốc để báo nguy, gọi cảnh sát tới bắt đoàn xe này đi, thế thì hắn có thể... có thể mang người phụ nữ này đi, hắn còn nói, đã đánh tiếng với đội cảnh sát ở đây rồi."
Lục Tân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía ông sĩ quan già kia.
Không chỉ mình hắn, ngay cả những chiến sĩ cảnh sát còn đang bị vây trong trạng thái kinh hoảng khác cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía ông sĩ quan già.