Chương 605: Cách Riêng Của Ta
“Ngươi đã hứa với bọn ta ở trước mặt mọi người rằng ngươi nhất định sẽ xử lý hắn.”
Lục Tân nhìn Tổng giám đốc Vương rồi từng bước ép sát.
“Fck... Ngươi con m nó đủ rồi đấy?”
Triệu Hội rốt cuộc không chịu nổi nữa, đành chửi thề. Đây vốn là vết nhơ cực kỳ hiếm gặp trong đời hắn, hắn đã mất sạch mặt mũi trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, cho nên, dù đã đoán được Lục Tân không phải người bình thường, nhưng lúc này, hắn đã bị cảm giác tấm tức trong lòng lấn át lý trí, bèn chửi mắng:
“Người là thằng đần sao? Ngươi thật sự cho rằng có thể uy hiếp ta bằng cách khiến ta mất mặt sao?”
“Con m* nó ta sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác tố giác... Ngươi thật sự cho là ngươi có thể tố giác ta sao?”
“Thật con m* nó chết tiệt, đúng là buồn cười không thể tả!”
Kiểu chửi mắng này vẫn không đủ để trút bỏ sự bất mãn trong lòng hắn.
Lúc này, ngay cả Tổng giám đốc Vương cũng có phản ứng, ông ta có thể không trả lời Lục Tân, nhưng đối mặt với Triệu Hội đang tức giận, ông ta cần tỏ rõ thái độ, kiên quyết nói:
“Gì mà tố giác với không tố giác, chỉ là chuyện bịa đặt, sau này ta sẽ đăng thông báo, không có chuyện hối lộ gì cả, chỉ là người trong đoàn xe có ý đồ xấu muốn vu oan cho chủ quản của bọn ta thôi!”
“Đồ khốn, ngươi muốn đổi trắng thay đen sao?”
“Thật sự cho là bọn ta dễ bắt nạt?”
Đám tài xế già bỗng vô cùng tức giận, có người đột nhiên muốn xông lên.
Tuy nhiên, những họng súng đen ngòm lập tức chĩa vào họ, khiến ai nấy đều không thở nổi.
Nhưng lúc này, Lục Tân đột nhiên bật cười, có người nhận ra hắn thật sự đang cười rất vui vẻ.
“Hóa ra dù tố giác cũng vô dụng.”
Lục Tân mỉm cười nhìn Triệu Hội và nói:
“Nếu tố giác cũng vô dụng, thì ta phải dùng một giải pháp khác thôi.”
Đột nhiên nhận ra Lục Tân muốn làm gì, Lệ Cương liền hét to:
“Đừng giết hắn!”
Lục Tân không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước, nhóm cảnh sát lập tức vô cùng căng thẳng, họng súng của họ đồng loạt chĩa vào Lục Tân.
Viên cảnh sát già gào lên:
“Ngươi định làm gì?”
“Mau dừng lại, bọn ta sắp nổ súng rồi.”
“...”
Lục Tân giống như không nghe thấy, trái lại càng bước nhanh hơn.
“Pằng!”
Ai đó đã nổ một phát súng vào mặt đất trước mặt Lục Tân.
Nhưng điều đó cũng không thể khiến Lục Tân dừng bước, trái lại, hắn càng tăng tốc, rồi bất ngờ khom người lao về phía trước, dưới ánh đèn rực rỡ và chói mắt của đám cảnh sát, Lục Tân di chuyển nhanh như một bóng ma, trong nháy mắt hắn đã rút ngắn khoảng cách với viên cảnh sát.
Cách tiếp cận đột ngột này lập tức kích thích thần kinh đang kéo căng của tất cả các cảnh sát.
Không biết là ai đã khởi xướng mà tiếng súng không ngừng vang lên, vô số viên đạn bay về phía Lục Tân.
“Rắc rắc rắc...”
Cơ thể Lục Tân trở nên vặn vẹo và gấp khúc một cách đáng sợ, hắn né được tất cả những viên đạn bắn về phía mình, sau đó lao vào giữa đám cảnh sát, cơ thể hắn đi ngược lại tất cả quy tắc vật lý, xuyên qua hàng rào phong tỏa của các cảnh sát đang cầm tấm chắn.
Cho đến khi Lục Tân đã đi qua, đám cảnh sát vẫn không biết sao hắn có thể đi xuyên qua khoảng cách nhỏ như vậy.
Trong lúc đi xuyên qua, Lục Tân đã rút ra một khẩu súng.
Tốc độ của Lục Tân nhanh đến quỷ dị, nhưng động tác và biểu cảm của hắn lại vô cùng bình tĩnh và thong dong.
Lục Tân nhét hộp đạn vào, lên đạn rồi đứng ở trước mặt Triệu Hội.
“Ngươi...”
Triệu Hội bất ngờ ngẩng đầu, vừa kinh hãi vừa tức giận quát:
“Ngươi dám...”
Hắn chưa kịp nói xong thì Lục Tân đã bất ngờ nổ súng khiến hắn ngã gục dưới đất.
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kinh hãi.
“Á...”
Triệu Hội tỏ ra sợ hãi và khó hiểu, trong đầu hắn tràn ngập cảm giác đau đớn.
Lục Tân thờ ơ giơ súng chĩa vào Triệu Hội đang không ngừng giãy dụa ở dưới đất rồi liên tục bóp cò, “pằng” “pằng” “pằng” “pằng”, bắn cho đến khi hết đạn.
Sau đó, Lục Tân tháo hộp đạn rỗng ra và thay một hộp đạn mới, rồi tiếp tục nổ súng về phía Triệu Hội.
“Pằng” “Pằng” “Pằng” “Pằng”
Từng viên đạn lần lượt bắn vào người Triệu Hội cho đến khi hết đạn.
…
Sau tiếng súng chói tai dồn dập, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Cơn gió lành lạnh thổi qua khắp sân khiến con người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Dù là chiến sĩ cảnh sát, hay đám lão tài xế kia, thậm chí ngay cả Cao Đình, tất cả đều quay đầu nhìn chằm chằm Lục Tân.
Hai đợt xả súng vừa rồi thật sự quá nhanh, cũng quá lưu loát, thế nên, họ chỉ có thể làm người người đứng xem, chỉ có thể mở to hai mắt, đứng nhìn Lục Tân dùng hết hai băng đạn, bắn chính xác từng viên từng viên đạn một lên người Triệu Hội.
Mỗi một viên đạn hắn bắn ra dường như đang đánh thẳng vào tim họ.
Mỗi một tiếng súng vang lên, cơ thể họ tựa như cũng run theo cái cơ thể rách nát sắp rụng rời hết cả ra của Triệu Hội.
Cả mạch máu lẫn trái tim đều nảy lên kịch liệt, như sắp giãy khỏi sự trói buộc của cơ thể.
Đợi tới lúc Lục Tân xả sạch hai băng đạn nhưng vẫn tiếp tục chĩa súng vào người Triệu Hội, mặt mũi những người xung quanh đã trắng bệch như gặp thấy quỷ.