Mặt Trăng Đỏ

Chương 608: Bị Bắt

Chương 608: Bị Bắt


Lục Tân ngạc nhiên:
“Vị nhân viên văn phòng này cũng khá chuyên nghiệp đấy nhỉ..."
Ông sĩ quan già cũng cảm thấy rất đau đầu, có lẽ bản thân không nên tranh đoạt vũng nước đục này. Hắn khẽ nghiến răng, nhìn thoáng qua đống thịt vụn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất:
“Ta chuẩn bị áp giải hắn tới trại giam ở đường Thủy Thanh thuộc ở trung tâm thành phố vệ tinh số Bảy để tạm giam giữ, ngươi có thể tới thăm hắn bất cứ lúc nào. Ta cảm đoan hắn sẽ không chịu tư hình cũng như bị đối xử một cách vô nhân đạo... Con mẹ nó, ai dám dụng tư hình với một dị biến giả chứ? Ngươi báo cáo rõ tình huống cho cấp trên đi, báo cáo xong thì tới nhận người về!"
Nói tới nước này rồi, cả hắn cũng cảm thấy bản thân thật sự quá mềm yếu.
Lệ Cương vẫn bình tĩnh nói tiếp:
“Trong thời điểm tạm giam, ngươi phải đảm bảo sự an toàn cho nhân viên bên phía ta, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ trực tiếp khiếu nại lên cấp trên của các ngươi... Đợi đã, ngươi đưa thẻ cách sát cho ta xem, ra phải nhớ kỹ số hiệu của ngươi, phải chụp ảnh lưu trữ nữa..."
Qua không biết bao nhiêu hiệp đấu, Lục Tân ngồi xổm đến nỗi tê hết cả chân, cuối cùng mới được hai vị cảnh sát bị dọa tới run lẩy bẩy đỡ dậy. Hắn vừa hoạt động tay chân, vừa đi về phía xe cảnh sát, sau lưng, một đám lão tài xế ngơ ngác nhìn theo, chợt, tiểu Chu sải bước chạy tới, trong miệng hét lớn:
“Tiểu Lục Ca, Tiểu Lục Ca, ngươi sẽ không sao hết, đúng không? Có cần ta vào đó chung với ngươi không?"
"Ta không sao."
Lục Tân quay đầu nhìn tiểu Chu một chút, lại liếc mắt nhìn trưởng đoàn, cười nói:
“Ủy thác của các ngươi xem như hoàn thành rồi nhỉ? Nhớ tính rõ tiền hàng đợt này cho ta đó..."
Tiểu Chu gào xong thì bật khóc nức nở, Cao Đình đứng phía sau và cả một đám lão tài xế cũng nước mắt tuôn trào.
Lục Tân mỉm cười với họ, sau đó dẫn theo hai cảnh sát đang áp giải mình chui vào xe cảnh sát.

Trong xe cảnh sát, cảnh sát vẫn như thường lệ, hai người, mỗi người một bên áp tải Lục Tân.
Tay Lục Tân bị còng, túi quần hay túi áo đều đã bị lục soát, thành thật ngồi ở giữa. Thân hình của hai người cảnh sát đều lớn hơn Lục Tân, bởi thế mà chỗ ngồi ở giữa của hắn rất nhỏ, nhìn rất đáng thương. Vốn dĩ dáng người của hắn cũng không quá cường tráng, ở trong tình cảnh hiện tại, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhỏ bé hơn bình thường. Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy có chút mới mẻ.
Hai người cảnh sát làm như không thấy hắn, chỉ im lặng ngồi đó, lưng thì thẳng tắp, cơ bắp thì căng ra.
Không khí trong xe có chút căng thẳng.
"Này? Đừng nhúc nhích..."
Lục Tân bỗng nhiên ngẩng đần nhìn trần xe rồi nói ra câu đó.
Da đầu của hai người cảnh sát trong phút chốc tê rần, bọn hắn quay người khẩn trương nhìn hắn.
Lục Tân có chút áy náy cười với họ, sau đó hắn quay đầu đi, tiếp tục nhìn trần xe nói:
"Không cần nổi giận, đây là chuyện thường, mặc dù Triệu Hội làm việc xấu, nhưng ta nổ súng bắn người thì cũng xem như là vi phạm pháp luật rồi. Đã như thế thì sao lại không chịu đi nhận phạt đúng không?
"Chúng ta không thích người khác phạm pháp, nếu bản thân mà phạm pháp vậy thì không được cho lắm"
"Hai người chỉ là nhận lệnh làm việc, hai người còn để ý ánh mắt của người khác làm gì?"
Sắc mặt hai người cảnh sát tái đi.
Lục Tân lại thở dài nói: "Ta không thích người khác phạm pháp, bản thân ta cũng muốn tuân thủ pháp luật nha!"
"Cái đấy là đánh nhau không phải sao..."
"Không có gì đâu, coi như là giúp nhân sinh có thêm một ít kinh nghiệm..."
Người cảnh sát bên trái hoảng sợ, lặng lẽ xích người ra một chút.
"Ai da..."
Lục Tân bồng nhiên cúi đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng:
"Không cho phép ngươi ra tay trước, việc này phải do ta chủ động."
Hai người cảnh sát quan sát Lục Tân thì thấy hắn đang nói chuyện với cái bóng của chính mình.
Cái bóng dĩ nhiên chỉ lặng lặng bao trùm trước mặt hắn, cùng với ánh đèn không ngừng dao động.
Nhưng hắn thì vẫn cứ nhìn chằm chằm một chỗ, ánh mắt cố định, tựa hồ như còn nghe thấy tiếng gì đó.
Một lát sau hắn lắc đầu.
"Không sao, việc này không liên quan tới bọn hắn, bọn hắn cũng không khi dễ ta."
Lục Tân khuyên tận tình: "Người ta chỉ đang làm việc, nhận lệnh xuống giám sát tình hình, không có gì đâu... Không phải ai cũng xấu xa như ngươi nghĩ đâu, bọn hắn cũng có biết gì đâu, không giống tên họ Triệu kia.
"Dĩ nhiên, nếu họ giống nhau, lúc đó ta ra tay cũng chưa muộn, đúng không?"
"Ta thấy ngươi là đang muốn kiếm chuyện!"
"Nếu mẹ ở đây thì tốt, mẹ nhất định sẽ nói đạo lý cho mà nghe..."
"Các ngươi nhìn đi, bọn hắn bị các ngươi dọa sợ rồi kìa, bởi vì ta phải nói chuyện với các ngươi nên bọn hắn bảo ta có bệnh đấy..."
"Hắn ta cũng biết mình mắc bệnh tâm thần sao..."
Hai người cảnh sát liếc nhau, cố gắng nhích người ra càng xa hắn càng tốt.
Ban đầu chỗ ngồi của hắn rất chật chội, bây giờ thì thoải mái hơn rồi.
Hai người kia thấy mình cũng sắp điên tới nơi rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất